CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 122

Sau cái chết của Hoạt và Thạnh, Binh trở lại bình thường. Không bao

giờ anh còn gặp lại con rắn nữa. Binh trầm hẳn đi, ít nói và sống lặng lẽ. Ở
cơ quan, cô tập sự được chính thức ký hợp đồng, đôn lên thế chỗ của
Thạnh. Phòng lại nhận một nam sinh viên vừa tốt nghiệp vào làm tập sự.
Con mèo hoang không hiểu sao cũng chết cứng đơ dưới gốc nhãn vào đúng
đêm hôm đó. Binh chôn nó dưới gốc nhãn. Mùa nhãn năm ấy, cây nhãn tự
nhiên ra rất nhiều quả. Quả nào cũng tròn căng, nõn nà, cùi mòng mọng
nước. Binh hái một chùm đặt lên ban thờ Hoạt. Anh đau xót thắp hương
cho vợ, lòng phân vân không biết đã nên báo cho con trai đang du học biết
tin dữ này chưa? Cuốn sách của Binh đã được xuất bản và gây được sự chú
ý của dư luận đúng như mong muốn của anh.

Hôm ông Tổng biên tập đến thăm Binh, nhìn thấy cây nhãn lúc lỉu

quả, đã tấm tắc:

- Binh này, cậu có cây nhãn quý quá. Nhưng được mùa nhãn là nước

sông lên to lắm đấy, không khéo lại lụt như năm ngoái thì gay.

Binh im lặng không trả lời. Vì sao, chỉ có một mình anh biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.