hoàn toàn an tâm khi thỉnh thoảng nàng trả lời ngập ngừng, rời rạc và
thường để con gái trò chuyện với bố. Còn có hai ngày nữa là anh đã về,
nàng ray rứt thấy mình bồn chồn khổ sở. Nàng cảm thấy tội lỗi khi mong
chuyến công tác của anh kéo dài thêm ra, để nàng được tận hưởng hạnh
phúc mới tìm được. Không, nàng tự bào chữa, để có thì giờ trấn tĩnh lại và
thu xếp mọi việc cho ổn thỏa. Nhưng tận sâu trong tâm hồn, nàng biết sẽ
không bao giờ nữa nàng có được cuộc sống thanh thản bình an bên chồng
con khi người yêu nàng vẫn luôn bên cạnh. Nàng luôn cảm thấy sự có mặt
của anh ở khắp mọi nơi, mọi lúc, ngay cả lúc anh không xuất hiện. Sự hiện
hữu của anh gần như có thể sờ mó được và đôi lúc nàng cảm thấy ngộp thở
trong niềm hạnh phúc lẫn âu lo. Anh nói đúng khi sợ làm đảo lộn cuộc sống
phẳng lặng của nàng và đã ẩn mình trong suốt ngần ấy năm. ‘Có lẽ mình và
anh ấy có nợ gì với nhau từ kiếp trước nên bây giờ phải trả cho nhau’, nàng
thầm nghĩ và mỉm cười vì thấy mình bắt đầu mê tín giống như mấy bà cụ.
‘Nhưng phải có một lý do nào chứ? Một cuộc tình như vậy không thể nào
tự xảy ra như vậy được’, nàng lẩm bẩm một mình.
Đêm hôm ấy hai người lại đến với nhau và trò chuyện với nhau suốt
đêm. Tảng sáng, nàng cố hết sức thản nhiên nói cho anh biết ngày mai
chồng nàng về và họ nên thôi không gặp nhau nữa. Anh nhìn nàng thăm
thẳm buồn, giọng anh trầm xuống, gần như nói với chính mình.
- Anh biết rồi cũng sẽ đến lúc này. - Anh thở dài. - Anh cũng nghĩ thế
là tốt nhất cho em. Anh không thể nói rằng anh sẽ tìm được hạnh phúc khác
khi xa em nhưng em còn một cuộc đời trước mặt, còn con cái..., em xứng
đáng được hưởng một cuộc sống hạnh phúc. Có lẽ anh sẽ không đi lang
thang nữa, có lẽ đã đến lúc anh chấm dứt cuộc sống lưng chừng này và đi
đến chốn cuối cùng.
Họ nhìn vào mắt nhau. Trăm lời yêu thương nồng thắm dâng tràn và
mỗi người tự hiểu rằng họ đã được yêu thật chân thành, trọn vẹn. Anh lặng
lẽ biến mất, nàng chập chờn trong một giấc ngủ rã rời. Hạnh phúc và khổ
đau quyện vào nhau thành một khối nặng trĩu trong tâm hồn.
Ngày hôm ấy nàng đi lại như kẻ mộng du. Cái chấn động của những
sự kiện vừa qua làm thần kinh nàng như tê liệt. Đêm hôm ấy nàng đi ăn tối