với mấy cô bạn đồng nghiệp đến quá nửa đêm mới về đến nhà. Nàng cố
kéo dài bữa ăn để tránh nghĩ đến chồng và người tình, nàng sợ phải đối
diện với những tấm gương im lìm không có bóng anh. Nàng sợ phải lặng lẽ
chống chọi một mình trong đêm với những cảm xúc như đang nhấn chìm
mình xuống. Nàng thầm cảm ơn mấy cô bạn quý đã cứu nàng thoát khỏi
một đêm cực hình. Nàng thiếp đi trong một giấc ngủ ngột ngạt, nặng nề.
***
Hôm sau, chồng nàng về. Anh ngạc nhiên thấy nàng hốc hác, xanh
xao.
- Em làm sao vậy, em có bệnh không?
- Không, không… - Nàng bối rối trả lời.
Anh nhìn vào mắt vợ. Đôi mắt quầng thâm trên khuôn mặt gầy gò, hốc
hác làm anh xót xa.
- Em lại làm việc nhiều quá phải không? Hay em không ngủ được khi
vắng anh hả? - Chàng trêu vợ. Vẻ xanh xao của nàng làm anh lo lắng. - Hay
là em có thai?
Nàng giật mình như bị bắt gặp quả tang đang làm việc bất chính,
nhưng nàng cười khoả lấp.
- Làm sao em có thai được khi anh đi xa cả tháng rồi.
Và cùng một lúc, nàng thầm nghĩ ‘Phải chi anh ấy...’, nhưng nàng vội
gạt ra ngay cái ý nghĩ ngông cuồng kia. Nàng có thể có thai lắm, nếu anh
ấy không phải chỉ là một cái bóng, nàng tự nhủ. Thấy vợ trầm ngâm, anh
nghĩ nàng lại muốn có con lần nữa. Anh biết nàng rất muốn có thêm con,
mặc dù bác sĩ vẫn khuyên rằng nàng e không đủ sức khỏe để sinh thêm đứa
thứ hai. Anh nghĩ sẽ khuyên vợ nghỉ việc một thời gian và nếu nàng thật sự
muốn có con, anh sẽ khuyên nàng nghỉ hẳn để đủ sức khỏe. Anh âu yếm
nhìn vợ, anh muốn làm bất cứ điều gì có thể được để nàng được hạnh phúc.
- Em muốn có con nữa phải không? - Anh âu yếm hỏi. - Cũng đến lúc
em có thêm một đứa nữa rồi, nếu em muốn.
Nàng ngạc nhiên nhìn anh như vừa rơi xuống từ cung trăng. Nàng
đang suy nghĩ và lo lắng một điều hoàn toàn khác, đó là làm sao có thể gần
gũi chồng từ nay khi biết người yêu vẫn luôn ở sát bên cạnh. Nhìn nét mặt