CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 148

- Để tôi chọn hộ cô một cây.
Lụa ngửng mặt lên nhìn. Người đàn ông còn trẻ, mặt thanh tú.
- Mấy tiền?
- Một quan.
Lụa sờ túi áo mới chợt nhớ ra cô không mang tiền, vì cô đang đi ngủ

mà.

- Tôi quên tiền rồi.
- Không sao, lần sau cô mang trả tôi cũng được. Thế cô biết thổi sáo

không? Cô thổi thử đi.

- Tôi chưa biết thổi.
- Để tôi dạy cô thổi nhé. Đây cô bịt các ngón tay vào các lỗ này, thế.

Cô lấy hơi thổi vào cái lỗ này...

- Tôi học sau vậy. Bây giờ thì anh thổi sáo cho tôi nghe đi.
Tiếng sáo réo rắt lại vang lên, từng khúc, từng khúc. Có khúc da diết

buồn, có khúc rộn rã. Có khúc bay bổng, có khúc lắng sâu... Lụa không đi
xem chợ được nữa, cô chìm trong tiếng sáo với những cảm giác lạ lần đầu
sống động trong cô. Trăng đã ngả trên đầu ngọn tre. Người thanh niên
ngừng thổi sáo bảo với Lụa:

- Chợ sắp tan, đến lúc tôi phải về rồi. Cô cầm lấy cây sáo của tôi đi,

rồi phiên sau cô đến trả tiền tôi cũng được.

- Tôi chẳng lấy sáo của anh đâu , tôi đã biết thổi sáo đâu mà lấy về

làm gì.

- Thế phiên sau cô có đến nữa không? Cô đến nữa nhé. Tôi chờ cô ở

đây tôi sẽ dạy cô thổi sáo.

- Chào anh, lần sau tôi sẽ đến.
Nói rồi Lụa ba chân, bốn cẳng rảo bước. Lúc đi ngang qua chỗ mẹ

cũng thấy mẹ dọn hàng vào thúng. Lụa đi nhanh về nhà, xuống cầu ao rửa
chân rồi chui ngay vào màn nằm điều chỉnh cho hơi thở đều đều. Khoảng
10 phút sau mới nghe tiếng mẹ về. Cơn buồn ngủ nhấn chìm Lụa vào giấc
ngủ thiếu nữ.

Sáng hôm sau hai mẹ con Lụa cùng dậy muộn hơn mọi ngày. Tiếng

lợn đói réo ầm trong chuồng hai mẹ con mới quáng quàng trở dậy. Mẹ trách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.