CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 150

- Cô đến là tôi vui lắm rồi. Cô ngồi xuống đây tôi dạy cho cô thổi sáo.

Tôi tên là Thắng, còn cô tên là gì?.

- Tôi tên là Lụa.
- Tên cô hay quá. Lụa dệt từ tằm ăn lá dâu quê mình phải không?
- Tôi cũng không biết, mẹ bảo tên cha đặt cho tôi đấy.
Người thanh niên bán sáo dạy cho Lụa thổi sáo rất nhiệt tình. Nhưng

thực ra Lụa chỉ thích nghe người ấy thổi sáo thôi. Tiếng sáo réo rắt lại vang
lên từng khúc, từng khúc. Lần này có khác là không có khúc nào buồn, chỉ
có những khúc vui. Có lúc tiếng sáo reo vui đến mức Lụa phải đứng lên. Cô
dang tay quay vòng và miệng ngâm nga hát. Rồi cô bỗng sợ mẹ biết nên bịt
chặt miệng lại ngồi xuống bên cạnh người bán sáo. Anh thanh niên hỏi
Lụa:

- Cô có vui không?
- Có, chưa khi nào tôi vui như thế.
- Lụa bao nhiêu tuổi?
- Tôi 16.
- Thế Lụa gọi tôi là anh đó. Tôi đã 20 tuổi rồi.
- Anh Thắng ơi, phiên chợ nào anh cũng đi bán sáo ở đây ư?
- Đúng vậy.
- Em thấy có ai mua đâu?
- Thi thoảng cũng có người mua đấy. Nhưng anh cũng không cần bán

đầu. Anh chỉ đến đây gặp mọi người cho vui thôi. Sao em cũng đến đây?

- Em theo mẹ. Mẹ không biết em đi theo mẹ thế này đâu. Mẹ bắt được

mẹ giận đấy. Mẹ chưa bao giờ nói cho em biết về cái chợ này .

- Ừ, đáng lẽ em đừng đến đây.
Giọng người thanh niên chùng xuống, buồn bã.
- Sao thế hả anh? Cái chợ này vui lắm mà.
- Lụa xinh quá. Em có biết em xinh không?
- Có mấy anh thợ cầy cũng trêu em như thế.
- Thế em đã có ai hỏi chưa?
- Úi, em còn bé. Nhưng mà mẹ bảo cũng phải nhận lễ nhà ai đấy chứ

nếu không thì ế mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.