khác quấy rầy vào lúc tối khuya như thế này. Người phụ nữ có vẻ đẹp đôn
hậu và thái độ nhã nhặn. Ấn tượng nhất ở bà có lẽ là mái tóc trắng xoá
buông xoã đến thắt lưng, mặc dù khuôn mặt chưa thật già như mái tóc khai
báo. Nhưng thực sự gây chú ý cho tôi lại là một con mèo trắng toát, đeo
dây chuyền bạc quanh cổ và béo núc ních, béo đến độ trông nó giống như
một con mèo lai lợn ưỡn ẹo bám theo từng bước đi của bà chủ. Tuy nhiên,
khác với chủ, con mèo mập ú ngay phút đầu đã nhìn chúng tôi bằng ánh
mắt không thiện cảm cho lắm. Việc trao đổi diễn ra khá chóng vánh. Người
phụ nữ tỏ ra là một người tử tế. Bà ta múc cho chúng tôi một thau nước mát
từ cái xô sắt để ở góc phòng:
- Để tôi làm chút gì hai cậu ăn tạm. Sau đó hai cậu có thể ngủ trong
phòng khách ở cuối dãy. Bây giờ thì hai cậu rửa mặt mũi chân tay, đợi tôi
sắp bữa.
Người phụ nữ nói vừa đủ những điều cần thiết và răm rắp làm mọi
việc như đã quá quen với điều đó. Bữa ăn đêm hôm của chúng tôi có cơm
nguội hâm nóng với cá kho và dưa muối. Giữa lúc chúng tôi ăn thì có tiếng
gõ cửa. Bà chủ nhà và theo sau là con mèo béo nhẩn nha đi ra, kéo chiếc
then cửa bằng sắt khá dài.
- Mẹ. Có khách à? Cho con vào với.
- Mày về phòng đi. Cút về đi.
- Con...
- Về mà ngủ đi. Còn lang thang tao tống cổ đi chỗ khác bây giờ. Thôi
về ngủ đi kẻo ốm con.
Cuộc trao đổi tuy nhỏ nhưng âm sắc của nó chuyển từ gay gắt đến vỗ
về khiến tôi và Phan đều quay đầu ra, nhìn xem người mới đến là ai. Qua
cánh cửa mở hé, tôi nhận ra “người quen”. Đó chính là người con gái kỳ lạ
chúng tôi gặp lúc nãy ngoài xe. Vẫn bộ váy hoa rách tả tơi khiến cho cơ thể
lộ ra quá nửa và bộ tóc xơ xác, xõa dài đến đầu gối. Thấy chúng tôi nhìn,
cô ta bật cười khanh khách rồi bỏ đi. Tiếng cười chạy dọc theo hành lang
khiến tôi tự dưng ớn lạnh.
Người đàn bà không một lời giải thích, quay lại chiếc ghế bố, nhẩn
nha vuốt ve con mèo béo ú. Thậm chí bà ta còn gọi nựng nó bằng cách gọi