ran lên. Tiếng cười lạ lùng ấy túm được cổ thằng Phan, dựng dậy. Cũng như
tôi, nó lặng đi, những hơi thở lạnh toát phả sang gáy tôi phợt phạc. Trong
khi chúng tôi vẫn còn bàng hoàng thì người con gái kỳ lạ nọ biến mất, cứ
như thể cô ta vừa biến thành con giun và giũi mình xuống lớp lá cây nhem
nhép nước dưới đất.
- Mẹ kiếp, lại gì nữa thế này? – Thằng Phan hỏi tôi bằng cái giọng hơi
run. – Tự nhiên lại mắc kẹt vào chỗ chó chết nào thế này nhỉ?
Vừa nói nó vừa luống cuống tìm thuốc lá trong chiếc túi vải hôi rình.
Phải lúc khác tôi đã tỏ ra khó chịu vì cái việc nó cứ luôn mồm chửi “chó
chết” với lại “mẹ kiếp”, nhưng lúc này, tôi không còn đầu óc đâu để hoạnh
hoẹ ba cái thứ vặt vãnh ấy nữa. Tôi lục tìm mẩu nến nằm lẫn trong đống
băng nhạc sướt mướt do chính thằng Phan cất công “sưu tập”, hối hả thắp
lên. Bật đến năm lần bảy lượt, ngọn lửa mới ăn vào lõi nến, nhập nhoạng
sáng. Khác với suy đoán của tôi, mưa không kéo dài suốt đêm mà ngớt dần
rồi tạnh hẳn. Trời đêm nhờn nhợt bằng một thứ ánh sáng rất khó tả. Tiếng
côn trùng sà sã bên cạnh chúng tôi. Những con muỗi đói không còn biết
kiêng nể ai, nhè thẳng vào mặt, vào người chúng tôi mà lao vào.
- Có lẽ phải tìm một cái nhà nào gần đây mà vào nghỉ ngơi chứ cứ thế
này thì không ổn. – Tôi bàn với Phan.
Quả thực là tôi thấy hơi lạnh gáy khi ban đêm hai thằng trặc lấc ở một
nơi hoang vu, không biết sẽ còn bất trắc gì xảy ra nữa. Phan chẳng tỏ ra
đồng tình hay phản đối. Nó đã moi bao thuốc bẹp dúm ra, nặm được một
điếu cuối cùng và ngồi rít hối hả. Những vòng khói đặc sệt bất ổn thi nhau
đùn ra.
***
Thực ra cũng không khó khăn lắm chúng tôi đã mò ra được một khu
nhà tập thể cấp bốn đã xuống cấp, chạy dài, nằm quay mặt ra phía hồ nước
(quả đúng là một cái hồ nước lớn như tôi phán đoán), lưng tựa vào những
bụi cây lúp xúp, có mùi hăng hắc. Vui mừng vì tìm được người ở nơi vắng
vẻ này, chúng tôi hối hả đi tới căn phòng đầu hồi, phòng duy nhất còn sáng
đèn và thận trọng gõ cửa. Một người phụ nữ lớn tuổi ra mở cửa cho chúng
tôi, khuôn mặt chẳng lấy làm ngạc nhiên hay tỏ ra khó chịu vì việc bị người