hiệu, chúng lao vào nhau, vừa kêu gào, vừa cắn xé nhau, nháo nhào thành
một đống ngồn ngộn trên mảnh sân nhơm nhớp nước do trận mưa lúc chập
tối. Tim tôi thắt lại vì cảnh tượng kinh hoàng vừa diễn ra ngay trước mắt
mình. Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, tất cả biến mất vào trong những khóm
cây tối sẫm, để lại mùi dãi mèo nồng nồng trên mảnh sân nhớt nhát.
Tôi đứng đờ người mất một lúc khá lâu, không còn tin vào những gì
mình mới trông thấy. Tôi định lay Phan dậy kể cho nghe câu chuyện kỳ lạ
vừa rồi, nhưng khi vừa chạm vào nó, người tôi giãy nảy lên như động phải
một hòn than. Nó bị sốt trở lại. Chúng tôi không còn một viên thuốc nào
trong túi. Lẽ nào lại dựng bà chủ nhà dậy giữa giấc ngủ? Sau một hồi đắn
đo, tôi quyết định định mở cửa đi ra ngoài.
Người phụ nữ vẫn chưa ngủ. Bà ta vẫn thắp đèn, ngồi nói chuyện với
con mèo mập ú. Tôi vội hỏi thuốc cho Phan mà quên không để ý đến chi
tiết lạ lùng này. Bởi nếu trận ẩu đả giữa lũ mèo có thật thì tại sao con mèo
béo ú vẫn đây, yên ổn trong lòng bà chủ? Thắc mắc ấy vẫn day dứt trong
suy nghĩ của tôi, cả về sau này mà không thể lý giải nổi. Nhưng khi đó, nhờ
có mấy viên thuốc của bà chủ nhà tốt bụng và lưng cháo loãng nấu với mấy
thứ lá cây rừng lộn nhộn, cơn sốt của thằng Phan đã dứt. Nó mệt mỏi nằm
xuống giường ngủ thiếp đi.
***
Sáng hôm sau, thằng Phan cuống quýt dựng tôi dậy với vẻ hốt hoảng
lộ rõ trên khuôn mặt.
- Mẹ kiếp. Thế quái nào mà chẳng thấy có một ai. Tao ra chỗ cái xe
của mình, từ dưng nó đứng lù lù ngay giữa đường có bỏ mẹ không cơ chứ.
Chẳng lẽ có ai đẩy nó ra đấy à? Vô lý bỏ mẹ. May mà không bị phá phách
cái gì.
Tôi linh cảm thấy điều gì đó bất thường nên theo thằng Phan đi ra
ngoài. Khu nhà cấp bốn năm phòng hiện lên tiều tuỵ trong ánh nắng trong
veo đầu ngày. Từng mảng tường lở lói, xám xịt bởi nước mưa và rêu xanh
kịt. Dương xỉ mọc ngay trên khe nứt của cột nhà. Những cánh cửa xập xệ
cài hờ hững bằng thanh sắt rỉ. Mạng nhện bay phơ phất dọc hành lang.