Đúng là không có bóng dáng một ai. Ngôi nhà như lâu lắm không có
người đến ở.
Tôi bắc loa gọi to:
- Bác gì ơi! Có ai không? Bác ơi....
Tiếng gọi của tôi loãng vào trong không khí.
- Thôi đi mày! – Phan giật tay tôi. - Ra chỗ cái xe xem thế nào.
Sau một chặng dài lận đận, “con ngựa già” của chúng tôi trông thật
thảm hại. Tôi cũng ngạc nhiên vì không hiểu tai sao nó tự đi vào giữa
đường cái quan và đứng ì ra, rất chướng mắt. Thằng Phan đã nhảy lên
buồng lái và tìm cách khởi động chiếc xe. Động cơ máy nổ ngon lành. Thật
không thể tin được.
- Mẹ kiếp! Thế chứ lại. - Phan lẩm bẩm rồi đưa mắt nhìn quanh. - Thôi
đi đi mày. Tao ớn cái chỗ này lắm rồi.
- Nhưng còn phải chào người ta cái đã chứ.
- Làm chó gì có ai. Tao đi tìm rồi. Mà này, không phải tao với mày gặp
ma đấy chứ? – Giọng thằng Phan không được tự tin cho lắm.
- Vớ vẩn. Ma quỷ nào? – Tôi mắng át nó. Trong bụng cũng thấy bồn
chồn. - Có khi họ đi làm vắng ở gần đâu đây. Không gặp chào được nhau
một câu thì cũng phải gửi lại lời nhắn chứ. Ai lại bỏ đi không nói năng gì
thế.
- Thế mày bảo phải làm sao? Buộc lời vào túi chắc? – Thằng Phan sốt
ruột. - Phắn cho nó nhanh lên. Ở đây đen bỏ mẹ.
Tự nhiên tôi cũng thấy hơi chờn chợn. Làm gì giữa xó rừng này lại có
ai dẫn xác đến để ở. Hành tung thì bí ẩn. Tôi tặc lưỡi.
- Ừ thì đi!
***
Chuyến ấy về, vợ Phan sinh được một cậu quý tử nặng ba cân hai.
Khỏi nói chúng mừng đến thế nào. Sau đó Phan xin vào làm bảo vệ cho
một nhà máy sản xuất giày đóng ở ngoại thành. Cuộc sống dần dần vào
nếp. Những chuyến đánh hàng biên giới hãi hùng lùi vào dĩ vãng. Thằng
Phan cũng không nổi “máu lính”, vác bát đi xin tiết gã chủ đểu nọ. Ngẫm
cho cùng chẳng ai được một cái gì quá nhiều cả. Ở đời có vay ắt phải trả.