Ông già kêu mệt rồi đi vào trong nhà. Con mèo lại lẽo đẽo đi theo như
một người hầu mẫn cán. Khi đi qua chỗ tôi, nó len lén mắt nhìn lên rồi lại
quày quả đi tiếp. Thằng bé con vội giục chúng tôi:
- Kìa các chú không hỏi đi. Ông cháu sắp buồn ngủ rồi đấy. Ngủ rồi
thì hỏi làm sao được.
Tôi và Hoạt còn đang ngần ngừ thì Phan đã quyết định:
- Có lẽ thế là đủ rồi. Thôi về đi.
Chúng tôi còn nấn ná ở khu nhà thêm một đêm nữa. Còn bao nhiêu
nến, chúng tôi thắp hết cho cả năm căn phòng. Phan đảm đang theo kiểu
một người đã có gia đình, tự tay cầm chiếc chổi mốc thếch nằm lay lắt ở
góc nhà và tổng vệ sinh các phòng mà nó còn vui miệng gọi là "khách sạn
đường rừng" của những người cơ nhỡ. Hoạt dọn một bữa ăn “xôm” với
món cá tươi (xin được của thằng bé) nướng cồn và mì tôm. Tôi vơ cành cây
khô ở gần đó và đốt lên một đống lửa to ở trước sân. Cả ba thằng tôi tuy
không hề bàn bạc gì, nhưng trong bụng đều hiểu ý nhau. Đêm đó chúng tôi
thống nhất sẽ không ngủ. Tuy nhiên cả ba đều có phần né tránh, không bàn
luận về những chủ nhân bí ẩn từng ở trong khu nhà hoang này. Vì vậy câu
chuyện giữa chúng tôi diễn ra rời rạc xung quanh chuyện gia đình, công
việc, bóng đá. Đến một lúc, chừng như không chịu được, Phan quyết định
lên tiếng. Nó vốn là thằng nóng tính từ xưa đến nay.
- Tóm lại những chuyện này là thế nào vậy? Tôi thật không hiểu nổi.
Ông thấy thế nào? - Nó sốt ruột quay sang tôi.
Tôi kể lại chuyện lũ mèo hoang mà tôi gặp đêm trước :
- Thực ra tôi cũng không biết đó có phải là thực hay chỉ là bởi một lúc
nào đó tôi tưởng tượng ra? Chẳng lẽ đây là một ngôi nhà có...
Hoạt sôi nổi ngắt lời tôi. Hoá ra nó cũng đang đợi người khơi mào câu
chuyện về ngôi nhà hoang để lên tiếng:
- Chuyện lũ mèo hoang, tôi cũng đã nghe một vài người kể lại. Thực
ra người ta cứ nghĩ nó hoang đường, có phần ma quái lên thế thôi. Đợt tôi
chạy hàng trên này, biết chuyện một xe chở mèo bị bung khoá, thế là lũ
mèo túa vào rừng, không ai bắt được. Chúng sống hoang nên thành mèo
hoang chứ có gì lạ đâu.