tiếng ngáy quen thuộc. Chiếc giường nệm có mùi thơm của loại xà phòng
giặt thượng hạng không đủ để Bảo chìm vào giấc ngủ. Trái lại nó gây cho
cô một cảm giác bất an kỳ lạ. Cô tự an ủi, cái địa ngục trần gian này sẽ chỉ
còn kéo dài vài tiếng nữa. Khi trời hửng sáng, cô sẽ rời khỏi đây và chỉ một
ngày nữa sẽ có mặt ở nhà, sẽ vùi đầu vào chiếc gối quen thuộc. Thằng
Trường đã nói rồi. Lúc về đơn giản hơn nhiều. Hắn thông thổ như con cáo
thành tinh. Và cả Aston nữa, một thân hình khổng lồ với thần kinh thép
từng kinh qua nhiều trận mạc. Bảo mỉm cười rồi nhắm mắt.
Sau một giấc ngắn, Bảo giật mình vì một cái gì đó không rõ. Thứ bản
năng sinh tồn trong những ngày vừa qua đã rất nhanh chóng hình thành cho
cô một phản xạ có điều kiện, cái phản xạ giống hệt Aston, Trường và gã
đẹp trai kia. Một cái gì đó hiển nhiên làm cô dứt khỏi giấc ngủ đầy mộng
mị. Cô nghe rõ dần những tiếng thì thào trong thanh vắng. Là thằng
Trường.
- Hay mày ngủ mê?
Giọng gã đẹp trai đứt quãng.
- Tao đến giờ hít. Nhớ rõ ban nãy nhét một bi sau túi quần, không tìm
thấy. Vật quá thử xuống nhà tìm xem có rơi dưới ấy. Tao nhìn thấy… nghe
thấy...
Thằng Trường rít lên bằng những âm thanh lào thào như không ra
tiếng người.
- Ðù má. Tiêu rồi. Mày giết chúng tao. Tưởng được trúng đậm hoá
chui mồm cọp.
Bảo không nhìn thấy bằng thị giác nhưng nhìn bằng âm thanh. Cô thấy
gã đẹp trai rủn đi rồi níu lấy thằng Trường như thằng bé ăn mày sắp chết
đói bám lấy mớ khoai lang.
- Làm thế nào bây giờ anh?
Thằng Trường dúi gã kia ngã vật xuống.
- Ðù má. Sắp chết cả lũ rồi.
Bảo ngồi bật dậy, cũng tiếp nối cái tiếng lào thào vô thực.
- Có chuyện gì?
Thằng Trường rít lên.