CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 170

22

Lúc Đêrych bước xuống sân ga xép xa xôi, anh nhìn dọc theo sân ga

mong gặp Jên, nhưng không có ai ở đấy cả. Anh là hành khách độc nhất.
Anh bước chân lên chiếc xe đón anh ở ngoài ga. Anh rất thắc mắc. Tại sao
Jên không ra đón anh? Anh cảm thấy có những dự kiến nặng nề. Phải
chăng Jên đã chùng gân trước sự cố gắng?

Trong ánh sáng rực rỡ của buổi sáng, chẳng bao lâu Đêrych đã nhìn thấy

những thảm cỏ rộng và sân của lâu đài Gleneesh. Simxân đón anh ở ngoài
cổng. Anh kịp thời ngừng lại vừa lúc anh định hỏi tin tức về "cô Jên". Sự sơ
xuất đó nhắc anh phải thận trọng lời nói và trong hành động. Anh sẽ phải
ân hận suốt đời nếu anh phản Jên.

- Thưa ngài Đêrych, - Simxân nói, - ông Đan đang ở trong thư viện.

Đan đang ngồi trên ghế liền đứng dậy và tiến lên đón bác sĩ, tay phải giơ

lên, nụ cười nở trên môi, và rất thẳng, rất vững vàng làm bác sĩ phải nhìn
thẳng vào mặt con người đang tiến đến với mình một cách thoải mái, vì
không tin đó là bệnh nhân mù mà mình đến thăm. Rồi bác sĩ nhận thấy có
một sợi dây bằng lụa căng từ chỗ ghế Đan ngồi ra đến cửa, và bàn tay bệnh
nhân đang lướt nhẹ lên nó. Đêrych đặt bàn tay mình vào bàn tay đang chìa
ra và nồng nhiệt bắt tay.

- Anh bạn thân mến, sao biến chuyển nhiều thế này?

- Có phải không ạ? - Đan hân hoan đáp. - Đó hoàn toàn là công của chị y

tá nhỏ nhắn mà anh đã cử đến cho tôi. Và tôi thấy cần phải nói với anh chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.