CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 168

Lúc Jên đi qua hành lang và sắp sửa lên cầu thang, chị nhìn về phía cửa

thư viện, thoáng thấy lo: Đan đã chịu đựng ra sao câu chuyện của bác sĩ
Rôb? Chỉ mình chị là có thể đoán được sức mạnh của một số kí ức hồi
tưởng lại. Jên cảm thấy không an tâm đi ra ngoài mà không biết anh ra sao.

Jên mở cửa ra ngoài, đi vòng quanh nhà đến tận bãi bằng và tiến đến gần

của sổ thư viện, chị bước nhẹ trên thảm cỏ xanh. Chưa bao giờ chị lại rình
anh như thế này. Nhưng bây giờ... chỉ một lần này thôi! Jên nhìn vào. Đan
vẫn ngồi trên ghế, khoanh hai tay để trên bàn và vùi mặt vào đấy. Anh đang
nức nở, như đôi khi chị vẫn nghe thấy những người đàn ông khóc nức nở
sau khi đã âm thầm chịu đựng một cơn ác liết. Và giữa những giọt nước
mắt, Đan thì thầm: "Vợ tôi. Ôi, vợ tôi!".

Jên cuống cuồng bỏ trốn. Một tiên kiến bí mật bảo chị rằng lúc này mà lộ

ra với anh ấy thì hỏng hết. Tiếng nói của Đêrych như nhắc vào tai chị: "Cẩn
thận đấy! Nếu chị quan tâm đến tương lai hạnh phúc của hai người!" Vả lại
thời gian cũng chỉ còn ngắn thôi. Chắc chắn là trong sự im lặng tiếp theo
cơn giông tố đó, sẽ là sự cần thiết phải có, chị sẽ thắng. Bức thư chưa gửi
sẽ được viết lại. Anh ấy sẽ nói: "Xin mời đến!". Và chỉ một lát sau chị sẽ ở
trong cánh tay anh...

Jên đi vào nhà không một tiếng động.

Một giờ sau khi đi ra ngoài với bác sĩ Rôb trở về. Tâm hồn Jên đầy

những dự kiến sung sướng, chị thấy Đan đứng trong khung cửa sổ đang
lắng nghe những tiếng động khác nhau mà anh đã bắt đầu phân biệt được.
Lúc chị đến gần, anh quay đầu lại, chị tưởng như không thể không có cặp
mắt xanh đẹp ở đấy được. Anh nói:

- Khí hậu trong rừng có tốt không chị? Sau bữa ăn trưa Simxân sẽ đưa tôi

ra đấy. Trong khi chờ đợi, chị Rôza, nếu chị không mệt lắm thì ta làm nốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.