CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 171

ấy là nhất hạng.

Đan đã lại trở về ghế không khó khăn gì. Anh đưa ra cho bác sĩ xem

công lao của Jên.

- Những thứ này đều là phát minh của chị ấy đấy!

Anh tháo dải lụa ra thả nó nằm xuống đất mà không để rời khỏi chỗ anh

ngồi, anh nói tiếp:

- Anh thấy đấy, dây này dẫn đến đàn dương cầm, dây kia dẫn đến cửa sổ.

Anh làm thế nào để phân biệt được cái này với cái kia?

- Bởi màu sắc, bác sĩ đáp. Cái màu nâu, cái màu đỏ, và cái thứ ba màu

xanh.

- Vâng, - Đan nói. - Anh phân biệt được chúng bằng màu sắc, còn tôi thì

ở độ mịn và ở chiều dày của chúng mà anh không nhìn thấy.

- Tôi rất sung sướng thấy chị Rôza đã làm anh vừa ý.

- Vừa ý thôi à! - Đan kêu lên. - Hãy nói là chị ấy giúp tôi sống lại. Tôi

lấy làm xấu hổ nghĩ đến cái vực thẳm tinh thần mà tôi đã rơi vào lúc anh
đến hồi lâu, Đêrych! Hồi đó tôi là một mảnh vải xấu, một miếng giẻ rách...
Và chắc anh đã cho tôi là một thằng nhu nhược, một thằng đần độn.

- Anh bạn ạ! Chẳng thằng nọ mà cũng chẳng thằng kia. Anh vừa mới trải

qua một cơn gian lao ác liệt. Nhờ ơn Chúa anh đã thoát ra và thắng lợi.

- Tạ ơn anh nhiều lắm, anh Đêrych! Nhưng tôi lại chịu ơn chị Rôza

nhiều hơn nữa. Tôi muốn có chị ấy ở đây để tiếp anh. Chị ấy vắng mặt cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.