CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 157

Nhưng bây giờ bạn ạ, vì bạn không đến được, tôi có thể đến được

không? Anh chỉ cần nói: "đến đây" là tôi sẽ chạy đến ngay bất kỳ tôi đang
ở nơi nào trên thế giới. Anh không nên quan tâm thư này gửi từ nước nào
đến. Tôi sẽ không còn ở Ai Cập nữa khi nó tới tay anh. Anh cứ viết cho bà
cô tôi ở Luân Đôn. Tất cả các thư từ của tôi đến tới đây rồi để được gửi
tiếp.

Hãy cho phép tôi đến và hãy tin ở tôi, tin rằng tôi hiểu nỗi gian nan của

anh, Chúa sẽ phù hộ anh.

Hãy tin ở tấm lòng của tôi hơn là tôi có thể bày tỏ".

Đan bỏ bàn tay đang che mặt ra:

- Chị Rôza, nếu chị không mệt, tôi muốn đọc chị viết ngay một bức thư

trả lời trong lúc tôi còn tỉnh táo. Chị đã có giấy chưa? Ta có thể bắt đầu
được rồi chứ?

"Chị Jên thân mến, tôi cảm động sâu sắc về bức thư đầy tình cảm của

chị... Phải có một tấm lòng cực kỳ chị mới viết cho tôi từ xa như vậy và từ
giữa những cảnh tuyệt diệu có thể làm cho chị quên hết những người bạn
nước nhà".

Yên lặng một lúc lâu. Rôza, bút trong tay, mong rằng tiếng đập của trái

tim mình người ngồi ở phía bên bàn kia không thể nghe thấy được.

"Tôi rất vui thấy chị thôi không đi du lịch sông Nile... Nhưng..."

Một con ong vo ve ngoài cửa kính.

"... Nếu chị gọi, tất nhiên là tôi sẽ đến".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.