CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 72

Jên không cử động, cũng không nói: “Có anh ở đây thật là vui sướng lạ

lùng!”… Trận bão cảm xúc dịu lại, tâm hồn cô hoàn toàn yên tĩnh. Bỗng
nhiên cô hiểu rằng sự vắng mặt của anh đã làm cho ba ngày ấy rất trống
rỗng và hiểu như vậy vô tình cô ôm lấy anh. Những cảm giác lạ lùng trỗi
dậy trong lòng cô, một cảm xúc tuyệt diệu là không còn biết nỗi cô đơn
nữa. Mọi sự việc độc nhất bao trùm: anh và chị cùng nhau. Lúc Jên nghĩ
vậy Đan ngẩng đầu lên, tay vẫn ôm cô, mắt nhìn nhau anh nói:

- Em và anh cùng nhau. Của anh… của anh!

Nhưng Jên không chịu đựng được cái nhìn trừng trừng vào mặt mình.

Cảm giác thấp kém về thể xác của cô làm tim cô thắt lại và cặp mắt đầy yêu
thương kia như là luồng ánh sáng phát hiện thấy vấn đề ấy. Không có ý
định gì khác là che giấu mặt mình, Jên ép đầu Đan vào ngực cô… trong
mười, hai mươi, ba mươi giây hạnh phúc, tâm hồn Jên hồi hộp một niềm
vui khôn tả. Sau Đan gỡ tay ra, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Jên và
thì thầm:

- Vợ anh!

Trong cặp mắt chân thành của Jên biểu hiện một vẻ ngạc nhiên, rồi như

tất cả máu cô đều dồn lên cặp má làm chúng nóng bừng. Cô cảm thấy trái
tim mình xỉu đi.

Jên gỡ tay Đan ra, đứng lên và lặng lẽ nhìn ra chân trời, ở đó bầu trời

phẳng lặng lấp lánh dưới ánh trăng.

Đan đứng bên Jên. Anh không chạm vào người cô và cũng không nói gì.

Anh chắc là đã chinh phục được nàng rồi và tâm hồn anh tràn đầy hạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.