CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 210

9

Sự tráng lệ của Versailles

T

ôi lặng lẽ đóng cánh cửa phòng khách nhỏ và đứng im trong chốc lát,

thu thập can đảm. Tôi cố thử hít một hơi thật sâu để làm mình tỉnh táo hơn
nhưng chiếc coóc xê khung xương cá voi bó siết khiến cho khí nhả ra nghe
như một tiếng thở gấp vì bị bóp cổ. Jamie, bị chôn vùi trong một chồng đơn
hàng, liếc mắt lên khi nghe thấy âm thanh tôi phát ra và như đông cứng lại,
mắt mở lớn. Miệng anh há to nhưng chẳng thốt ra được tiếng nào.

“Anh thấy thích nó không?” Vén tà váy một cách thận trọng, tôi tiến

vào phòng, đung đưa nhẹ nhàng như cô thợ may đã hướng dẫn, để khoe lớp
lót mỏng bằng lụa xếp nếp trên chiếc váy ngoài.

Jamie ngậm miệng lại và chớp mắt vài lần.

“Nó… à… màu đỏ, đúng không?” Anh nhận xét.

“Hơi hơi.” Sang-du-Christ, chính xác là thế. Máu của Chúa, màu thời

trang của mùa này, hoặc như tôi được cho biết thế.

“Không phải mọi phụ nữ đều có thể mặc nó đâu, thưa bà,” cô thợ may

tuyên bố, phát âm không rõ lắm bởi miệng ngậm đầy ghim. “Nhưng bà thì
rất hợp, với làn da đó! Chúa Mẫu ơi, đàn ông sẽ quỳ rạp dưới váy bà cả
đêm!”

“Nếu có kẻ cố thử làm thế, tôi sẽ giẫm lên ngón tay anh ta mất,” tôi

nói. Cái đó, rốt cuộc, không phải là hiệu quả mà tôi chủ định nhắm tới.
Nhưng tôi lại đang ám chỉ rõ ràng bằng thị giác như thế này. Jamie đã thúc
giục tôi làm điều gì đó để khiến mình nổi bật trong đám đông. Bất kể sương
mù sáng sớm, Đức vua rõ ràng đã nhớ đến anh kể từ lần anh xuất hiện tại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.