CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 378

ông nói đến có mối liên hệ với ông không?”

Raymond cười, hơi uể oải. “Tôi nên miêu tả về họ như là những đối

thủ kinh doanh thì đúng hơn, thưa ngài.”

Jamie càu nhàu. “Hừm. Phải, được rồi, và bất cứ kẻ nào cố thử làm

điều gì đó để có nhiều hơn ân phước hắn đáng được nhận xem!” Anh chạm
vào con dao ở thắt lưng và đứng thẳng người lên.

“Dù sao tôi cũng cảm ơn về lời cảnh báo, ông chủ Raymond.” Anh cúi

chào nhà bào chế thuốc, nhưng không đưa tay ra cho ông ta nữa. “Về
chuyện kia” - anh nhướng một bên lông mày về phía tôi - “nếu vợ tôi đã
định tha thứ cho những hành vi của ông thì tôi không có gì để nói cả.
Nhưng,” anh bổ sung, “tôi sẽ không khuyên ông nhảy về cái lỗ nhỏ của
mình khi lần sau Nữ tử tước tới cửa hàng này. Được rồi, đi thôi nào
Sassenach!”

Khi chúng tôi lọc cọc hướng về đường Tremoulins, Jamie yên lặng,

nhìn đăm đăm ra cửa sổ xe hòm trong khi những ngón tay cứng đờ của bàn
tay phải vỗ nhè nhẹ vào bắp đùi.

“Một nơi mà những cái tên hiếm khi được gọi ra để cầu phước lành,”

anh lẩm bẩm trong khi xe ngựa rẽ vào phố Gamboge. “Anh tự hỏi nó có thể
là gì?”

Tôi nhớ đến những biểu tượng huyền bí trên chiếc tủ nhiều ngăn của

Raymond, và một cơn rùng mình thoáng qua khiến tôi sởn cả da gà. Tôi lại
nhớ đến lời đàm tiếu của Marguerite về Bá tước St. Germain và lời cảnh
báo của bà de Ramage. Tôi kể lại cho Jamie nghe, cả những gì Raymond đã
nói nữa.

“Ông ta nhắc tới nó một cách qua loa,” tôi nói nốt, “nhưng đơn giản là

ông ta biết rõ người nào không làm gì, hoặc người nào ông ta muốn giữ cho
tránh xa chiếc tủ của ông ta, đúng không?”

Jamie gật đầu. “Phải. Anh có nghe được đôi chút - chỉ một chút thôi -

về những chuyện như thế đang diễn ra trong triều. Lúc đó anh không để
tâm vì nghĩ chỉ là chuyện ngớ ngẩn, nhưng giờ thì anh sẽ khám phá thêm về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.