CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 397

43

Falkirk

T

ôi có thể cảm thấy những người đàn ông đó đến sát gần, tất cả ở xung

quanh tôi trong bóng tối. Có một người thổi kèn đi bên cạnh tôi; tôi nghe
thấy cả tiếng kẽo kẹt của chiếc túi đeo dưới cánh tay anh ta và nhìn thấy
đường nét của những cái kèn thò ra từ phía sau. Chúng cử động theo bước
đi của anh ta, như thể anh ta đang mang một con vật nhỏ đang vật lộn yếu
ớt.

Tôi biết anh ta tên là Labhriunn Maclan. Những người thổi kèn túi của

các thị tộc thay nhau báo bình minh ở Stirling, dạo qua dạo lại trong khu
cắm trại với sải chân nhịp nhàng của dân thổi kèn, để cho tiếng rền rĩ của
những chiếc kèn túi bật lên từ những cái lều mỏng manh, gọi tất cả những
người trong đó bước vào trận chiến của một ngày mới.

Một lần nữa, vào buổi tối, một người thổi kèn túi sẽ đi ra ngoài, chậm

rãi dạo qua bãi đất và khu lều trại sẽ dừng lại để lắng nghe, những giọng
nói lặng đi và ánh hoàng hôn rực rỡ nhạt dần trên những tấm bạt căng lều.
Những nốt nhạc cao của điệu nhạc hùng tráng gọi bóng đêm xuống từ bãi
hoang, và khi người thổi kèn đó kết thúc điệu nhạc, màn đêm đã đến.

Tối hay sáng, Labhriunn Maclan cũng chơi kèn, mắt nhắm tịt, bước đi

chắc chắn và chậm rãi ngang qua bãi đất và quay trở lại, khuỷu tay siết chặt
cái túi và các ngón tay linh động trên các lỗ kèn. Bất chấp lạnh giá, đôi khi
tôi ngồi quan sát vào các buổi tối, để âm thanh đó xuyên qua trái tim mình.
Maclan sải bước tới lui, phớt lờ mọi vật xung quanh, thực hiện lượt thổi
kèn của anh ta trên sàn khiêu vũ của riêng mình, rót sự tồn tại của mình ra
theo tiếng kèn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.