CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 110

thôi, tôi hỏi thêm một hai câu thì có sao?"

Trinh Nhân lấy một chiếc ly đế cao từ cái giá treo trên đầu xuống,

dùng vải trắng lau dọc theo thành ly: "Sáng nay có gọi điện tới, nói là lúc
đến Tùng Phan, Đường Đường nhà ông đột nhiên lại đòi úuống xe, chuyển
sang một cái xe vận tải, từ đó giữa biển người mênh mông, mất đi tung
tích."

Nhạc Phong thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Sao cô ấy lại xuống xe?!!"

Trịnh Nhân vô cùng bình tĩnh lau sạch miệng ly rồi thổi thổi: "Tôi đùa

ông chơi đấy."

Nhạc Phong tức muốn phun máu, vung tay chụp lên đầu anh ta, mới

được nửa đường, di động lại vang lên, đành phải nghe điện thoại, là Da
Đen, chắc là chuyện của Miêu Miêu, Nhạc Phong ném cho Trịnh Nhân một
ánh mắt đe dọa, đi qua một bên nghe điện thoại.

Cũng chẳng có chuyện gì lớn, Da Đen chỉ thông báo một tiếng, những

chuyện anh dặn đều đã hoàn thành, nói là mới đầu Miêu Miêu vừa khóc
vừa làm loạn lên, anh ta thực sự không nhịn được, quát vài câu, Miêu Miêu
liền ngoan ngoãn lại.

Nhạc Phong không hé răng, Da Đen cũng hiểu được tâm tư của anh:

"Xin lỗi nhé, không nên quát bảo bối của ông, nhưng cô ta đâu phải bạn gái
của tôi, hơn nửa đêm tôi giúp ông xử lý vụ này, cả một bụng tức, cô ta lại
còn đòi sống đòi chết, tôi không quát cô ta thì quát ai chứ. Có điều chưa
chắc đã không tốt, tôi đã phi thường khéo léo mà hàm súc khen ông một
chút."

Nhạc Phong hiếu kỳ: "Khéo léo mà hàm súc thế nào?"

De Đen dương dương đắc ý: "Tôi quát cô ta một tràng, tôi nói cô

tưởng ai cũng là Nhạc Phong à, coi cô như Hoàng hậu mà sủng ái? Ông đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.