CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 183

Huống chi, so với Miêu Miêu, giờ ông ta có chuyện đáng để quan tâm

hơn.

Ánh mắt Tần Thủ Nghiệp lần thứ hai dời về phía ngôi nhà nhỏ chìm

trong màn sương yên lặng. -------------------- Lúc Nhạc Phong trở lại, Quý
Đường Đường đã rửa mặt thay quần áo chỉnh tề, đang cầm một miếng vải
ướt lau cái chuông của cô, kêu là hơi bẩn, Nhạc Phong kép cái bàn nhỏ tới
bên cạnh cô, đem hết cháo rồi bánh bao bày ra: "Ăn đi đã, để anh lau cho."

Nói thật, cái chuông cũ nát này vốn đã xỉn màu, lau hay không cũng

chẳng có gì khác nhau, Nhạc Phong vừa lau vừa hậm hực, có lúc tâm tư của
con gái cũng thật khó hiểu, sạch sẽ để làm khỉ gì chứ.

Suy nghĩ một chút lại hỏi cô: "Em muốn đến Hạ Thành thật à? Có ổn

không đấy, đừng để Diệp Liên Thành nhập vào người."

Quý Đường Đường vừa bốc dưa muối vừa nói: "A Thành sao có thể

nhập vào em được? Anh ấy đứng về phía em cơ mà."

Nhạc Phong bực mình: "Giờ không phải đã thành ma rồi sao, ma quỷ

sao biết đạo lý, chị Nhạn Tử khi còn sống cũng rất hiểu lý lẽ đấy thôi, mất
rồi không phải cũng muốn đẩy em vào chỗ chết?"

Quý Đường Đường có chút mất hứng: "A Thành không thế."

Nhạc Phong thật không tả nổi mùi vị trong lòng lúc này, biết nhắc đến

đề tài này nhất định sẽ căng thẳng, hơn nữa Diệp Liên Thành đã mất rồi,
bản thân nhắc đến người đã khuất đã là không thích hợp, cũng có vẻ quá
hẹp hòi -- đành phải im lặng, cắm đầu lau thanh la, lau một lúc lại nhớ đến
điều gì: "Có nắm chắc không? Lần này Thần Côn không ở đây, nhỡ đâu em
lại xảy ra chuyện gì, chắc anh phải vác cái gương trong nhà Diệp Liên
Thành về nhà đợi từng ngày mất."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.