CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 20

sáng từ trên cao rọi xuống, Quý Đường Đường thấy rõ dòng chữ trên tấm
bảng làm từ gỗ treo trước cửa quán trọ.

Nhà khách thanh niên tự do.

Sau khi xuống xe, Quý Đường Đường đứng yên trong tuyết ngửa đầu

nhìn dòng chữ trên tấm bảng, từng bông tuyết lớn rơi tán loạn trong ánh
sáng yếu ớt của trời đêm, tựa như một giấc mộng không chân thực, lúc này
đã qua hơn nửa năm, cô vậy mà đã quay lại, những con người khi ấy, Vũ
Mi, Hiểu Giai, Đầu Trọc, Lông Gà, giờ nhớ tới, đột nhiên lại có một cảm
giác ấm áp thân thiết, giờ bọn họ đang ở nơi nào? Sống những ngày tháng
ra sao? Thời gian và không gian thật là kỳ lạ, khiến cho không ai có thể
hiểu thấu, bọn họ rõ ràng đã từng ở đây, từng cười nói, từng đùa giỡn,
nhưng một khi đi rồi, ngay đến một chút dấu tích cũng không để lại.

Mao Ca đứng bên trong gọi cô: "Đường Đường, mau vào đi, đừng để

lạnh cóng."

Mùa đông Ca Nại âm hai mươi lăm độ, tuyệt đối không phải câu nói

để dọa người ta, chỉ đứng trong tuyết có một lúc như vậy mà mặt và tay
Quý Đường Đường đã lạnh cóng không còn cảm giác, vào phòng mới phát
hiện ra trên lông mi cũng đã kết một lớp vụn băng mỏng, Mao Ca kéo chảo
ra nhóm lửa, mới nhóm được một nửa đã cúp điện, trong bóng tối, Mao Ca
nhẫn nại chờ, sau đó rủa một câu: "Chết tiệt! Mới về đã bị cúp điện!"

Quý Đường Đường vừa chà chà tay vừa hà hơi vào lòng bàn tay, nghe

thấy tiếng Mao Ca hùng hùng hổ hổ bỏ kìm gắp xuống chạy ra chỗ ngăn
kéo lục lọi tìm nến, chỉ chốc lát sau, Nhạc Phong đã xách hành lý đi vào,
đóng cửa lớn lại, tiếng gió ù ù nhất thời nhỏ đi rất nhiều, trong yên lặng,
Mao Ca quẹt diêm, một đốm lửa nhỏ bé, lấp lóe bùng lên.

Mao Ca tiếp tục đảo chảo, vứt bốn năm cây nến sáp ong dài ngắn khác

nhau cho Quý Đường Đường thắp lên, cô vừa nhỏ sáp nến để cắm nến vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.