CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 290

Nhạc Phong còn chưa kịp phản ứng, Thạch Gia Tín cướp lời đáp: "Là

Thịnh Hạ."

Thịnh Cẩm Như ừ một tiếng, chậm rãi vặn tẩu thuốc xuống, bỏ thêm

một ít sợi thuốc vào trong: "Dựa vào đâu mà nói đây là con gái Bình Tử?
Giống nhau... trên đời này ai chẳng có hai con mắt một cái mũi, nhiều kẻ
giống nhau lắm."

Lời này có chút cố ý làm khó, Nhạc Phong âm thầm cắn răng: Đã hoài

nghi thân phận của Quý Đường Đường, có bản lĩnh lúc trước bà đừng cho
người ta lên núi, đến đã đến rồi, còn lôi chuyện này ra để nói, đúng là có
bệnh.

Thạch Gia Tín vẫn còn cung kính: "Vừa nãy khi đi qua thôn giữa, mùi

máu tất cả mọi người đều có thể ngửi thấy. Hơn nữa, cô ấy còn mang theo
Lộ Linh bên mình."

Nói đến đây, anh ta nháy mắt với Nhạc Phong, Nhạc Phong ngàn lần

không muốn nghe anh ta sai khiến, nhưng đại cục làm trọng, vẫn phải lôi
hành lý ra lục lọi, rầm một tiếng, một chuỗi lộ linh nện trên bàn, tựa như
ném một chuỗi tiền đồng.

Thịnh Cẩm Như không nhúc nhích, mấy bà lão còn lại có chút nhấp

nhổm, ghé lại nhìn một hồi, có người còn cầm lấy sờ mó, tựa như đi chợ
mua đồ ăn vậy.

Được một lúc, có người gật đầu với Thịnh Cẩm Như, tựa như đang

nói: Không sai, là chuông nhà họ Thịnh.

Thịnh Cẩm Như trầm mặc một chút, lại cầm tẩu thuốc đặt bên miệng

rít vài hơi, thuốc lào khác với những loại thuốc khác, bởi vì đã nhúng nước
nên khi hút luôn có tiếng ùng ục ùng ục, bà ta hỏi Thạch Gia Tín, ánh mắt
lại nhìn Nhạc Phong: "Mẹ con bé chết như thế nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.