CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 292

không?"

Tâm cơ bị vạch trần, Nhạc Phong lại chẳng mấy thấp thỏm, anh nhún

vai, tỏ ra chẳng sao cả: "Nếu bà không tin, tôi cũng chẳng có cách nào
khác, dù sao trước khi chết Thịnh Thanh Bình đã nói điều gì, tôi một chút
cũng không quan tâm."

Quả bóng này, anh lại đá trở lại, coi như một lần đánh cược với tấm

lòng người làm cha làm mẹ đi: nếu như bà muốn biết Thịnh Thanh Bình đã
trăn trối những gì, bà phải chữa lành cho Đường Đường, trừ cách đó ra,
không có con đường thứ hai.

Về phần sau khi chữa khỏi rồi sẽ đối chất thế nào ư...

Dù sao Đường Đường đầu óc cũng thông minh, có gì dặn dò lại để nói

thì tốt, còn nếu không có, cứ để cô ấy bịa ra cũng đường, Đường Đường dù
gì cũng là người nhanh mồm nhanh miệng giỏi nói mò.

Thịnh Cẩm Như không nói gì, bà ta lại bắt đầu châm thêm thuốc, rũ

mắt từ từ nhắm lại, tựa như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thỉnh thoảng,
dưới mí mắt lại loáng thoáng hiện lên một tia sáng lành lạnh, Nhạc Phong
cũng yên lặng nhìn bà ta, không khí trong phòng nhất thời đông cứng, chi
có Quý Đường Đường nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài, không ngừng nhìn
Nhạc Phong biểu lộ sự "mệt nhọc, buồn ngủ", thấy Nhạc Phong không để ý
đến cô, bèn thất vọng đặt mông ngồi xuống băng ghế dài gần đó, đầu gục
xuống bàn, nghẹn ngào như đang lẩm bẩm gì đó.

Đúng lúc này, đột nhiên boong một tiếng, chuông đồng hồ vang lên,

Nhạc Phong giật bắn mình, lúc này mới chú ý tới trên góc bàn có đặt một
cái đồng hồ đứng kiểu cổ, kìm giờ kim phút đều chỉ vào mười hai giờ.

Đã là nửa đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.