CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 346

Thạch Gia Tín cũng thấy lạ: "Biết được, để tôi qua hỏi xem."

Nhạc Phong biết mình là người ngoài, không được yêu quý gì, cũng

không chường mặt ra để người ta ghét làm gì, được một lúc Thạch Gia Tín
quay lại, nhún vai với Nhạc Phong: "Nói là việc nhà, vì tôi ở đây cũng là
"người ngoài", nên cả tôi cũng không nói. chỉ bảo chúng ta ngoan ngoãn ở
yên đây."

Nói xong nhìn ra ngoài dẩu miệng, theo hướng chỉ của anh ta, Nhạc

Phong thấy ngoài cửa cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng,
khoanh tay nhìn căn nhà bọn họ đang ở, giám thị một cách rõ ràng.

Nhạc Phong cười lạnh một tiếng: "Thịnh gia Thạch gia nhà các người

thực sự coi mình là cái rốn của vũ trụ rồi, chuyện bằng cái rắm cũng phòng
này phòng kia, làm như người ta muốn biết lắm vậy."

Thạch Gia Tín không để ý tới anh, mở cửa sổ ra buồn bực xem động

tĩnh bên kia: "Anh thì không lạ gì, tôi thì thấy lạ đây, thật đấy, Nhạc Phong,
tôi chưa nhin thấy cảnh này bao giờ."

Đừng nói là Thạch Gia Tín chưa nhìn thấy tình cảnh này bao giờ,

những kẻ hơn anh ta cả chục tuổi cũng còn đang hoảng hốt.

Gần chính ngọ, trong động đá vôi bỗng nhiên vang lên những tiếng

ngân dài, đinh đinh đang đang, ba dài hai ngắn, nem theo ống đồng chôn
sâu trong động đá vôi truyền đến, tất cả mọi người đều có chút giật mình,
ngay đến cả Thịnh Cẩm Như cũng không đoán được chuyện gì đang xảy ra,
chỉ có Thanh tỷ lớn tuổi nhất bỗng dưng mở trừng cặp mắt già nua, khản
giọng kích động kêu lên: "Kim quản phi thanh, đại nạn!"

Vài chữ ngắn ngủn, lại khiến tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.

Chuyện phải kể từ hơn trăm năm trước, khi động đá vôi mới được khai

phá, để tiện cho việc liên hệ khẩn cấp truyền âm cảnh báo giữa bên ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.