CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 397

Thịnh Cẩm Như nói rất chân thành, Quý Đường Đường chỉ ngẩn ra

nhìn bà ta: Bà ấy đúng là đã rất già, đầy đầu tóc bạc, từng nếp nhăn hằn sâu
trên khuôn mặt già nua nâu sạm, trong ánh mắt lại có sự mong đợi mãnh
liệt.

Kỳ thực, bà ngoại và mình, đều là những người đáng thương đã đánh

mất người thân. nếu không có Nhạc Phong, sống cùng với bà ngoại có lẽ là
một cách an ủi lẫn nhau.

Quý Đường Đường rưng rưng, cô không đành lòng gạt bà ấy: "Bà

ngoại, con xin lỗi, con phải trở về bên cạnh Nhạc Phong."

Thịnh Cẩm Như sửng sốt một chút, tỉnh cảm nơi đáy mắt nhanh chóng

tan biến, thay vào đó là cơn tức đang bị đè nén: "Tiểu Hạ, chỉ là một người
đàn ông mà thôi. Bài học của mẹ con chưa đủ để con tỉnh táo lại hay sao?!"

Quý Đường Đường nhìn bà ấy: "Nhạc Phong không phải "chỉ là một

ngươi đàn ông", anh ấy là người yêu của con, cũng là người thân của con,
anh ấy không giống ba con."

Thịnh Cẩm Như cười nhạt: "Trước kia tên súc sinh họ Tần đó trong

mắt mẹ con cũng không giống như vậy."

Quý Đường Đường không muốn tranh luận với bà ấy, cũng không

muốn nghe bà ấy bôi nhọ Nhạc Phong, dứt khoát cúi đầu không buồn đáp
lại, Thịnh Cẩm Như còn tưởng cô đã cảm động, giọng nói trở nên hòa hoãn
hơn: "Tiểu Hạ, con cứ nghĩ thêm đi, Tần gia áp sát con như vậy, con quay
về Nhạc Phong chỉ khiến cậu ta bị liên lụy mà thôi. Chung quy cậu ta vẫn
là một người bình thường. Người nhà chúng ta, vốn không nên thích người
ngoài, tình cảm đó chỉ mang đến sự xui xẻo cho người kia, con không nên
thích cậu ta, giống như Thạch Đầu cũng không nên thích con bé khác họ
kia vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.