CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 413

vào lúc đó, không phải giữa những người yêu nhau sẽ có cảm ứng tâm linh
hay sao, khi đó, sao cô không phát hiện ra bất cứ điều gì cơ chứ? Lúc đó,
cô thậm chí còn cảm kích nắm lấy tay Thịnh Cẩm Như, đôi bàn tay ghê
tởm, cô hẳn là bẻ gãy cái tay kia đi mới đúng.

"Tiểu Hạ..."

Quý Đường Đường đột nhiên nổi giận, gần như phát điên gào lên:

"Tôi đã nói rồi, tên tôi không phải Tiểu Hạ, tôi là Quý Đường Đường!"

Thịnh Cẩm Như thở dài, trầm mặc một lúc, thuận theo ý cô nói:

"Đường Đường, ta biết nhất thời con không tiếp thu được chuyện này, nghe
lời bà ngoại, tất cả rồi sẽ qua thôi."

Quý Đường Đường ngậm nước mắt cười phá lên, huyết sắc trong mắt

cô còn chưa rút đi, nước mắt rơi xuống tựa như từng hạt từng hạt huyết
châu, cô nhìn chằm chằm Thịnh Cẩm Như, gằn từng chữ.

"Sẽ không bao giờ qua, người yêu tôi, kẻ hại tôi, tôi sẽ ghi nhớ cả đời,

ngày nào đó quên mất, tôi sẽ lấy dao khắc vào da thịt, khắc vào xương cốt,
ngày ngày nhìn nó, ngày ngày nhắc nhở, không thể quên được, cả đời cũng
không quên được."

Thịnh Cẩm Như trầm mặc.

Từ khi Quý Đường Đường trở lại Bát Vạn đại sơn tới giờ, bà luôn có

ảo ảnh, nhìn con bé thành Bình Tử, giờ nhìn lại, nó thực sự không giống
Bình Tư lắm, chẳng lẽ là giống gã đàn ông nhà họ Tần kia nhiều hơn?

Bình Tử là người dịu dàng điềm đạm, đa sầu đa cảm, làm việc do dự,

luôn cần người khác giúp nó quyết định, Thịnh Hạ lại khác, yêu hận mạnh
mẽ ngoài dự đoán của người khác, việc nó đã quyết rồi, sẽ kiên định đến
bướng bỉnh, ngoại trừ tướng mạo, trên người nó gần như không tìm thấy
bóng dáng của Bình Tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.