CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 441

từng người: "Muội muội phải ăn chứ, phải ăn chứ!"

Quái thai đương nhiên là cọng cỏ, nhưng Thịnh Thanh Bình thì khác,

người nắm giữ Lộ linh tương lai, bảo bối mà mọi người nâng niu, mọi
người cũng thuận theo, làm cơm nước cho Tiểu Song, Thịnh Thanh Bình ở
bên cạnh nhìn mọi người đút cho Tiểu Song, lúc người khác phiền chán
không muốn làm, Thịnh Thanh Bình tựa như một đứa trẻ đang chơi trò tập
làm cha mẹ, cầm thìa thổi thôi, còn lẩm bẩm: "Muội muội há miệng ra nào,
ăn cơm nào."

Đến khi thân thể Thịnh Cẩm Như đã khỏe hẳn, liền sai người vứt Tiểu

Song đi, lần này chọc giận Thịnh Thanh Bình, từ lúc không nhìn thấy em
gái cứ liên tục gào khóc, cả một buổi chiều cũng không dừng lại, đến cuối
cùng khóc đến mất cả tiếng, giống như khóc rách cả cổ họng, Thịnh Cẩm
Như hoảng hồn, lại sai người kiếm Tiểu Song về từ bãi đất hoang, dì Song
cũng coi như mệnh lớn, nơi đất hoang kia đầy sói vậy mà không bị tha đi.

Lúc đó, cha của Thịnh Thanh Bình vẫn còn sống, còn khuyên Thịnh

Cẩm Như: "Bình Tử muốn giữ lại thì cứ giữ lại đi, dù sao cũng từ một mẹ
mà ra, em xem Bình Tử thích như vậy, coi như là làm đồ chơi cho nó, cũng
chẳng mất thêm mấy miếng ăn."

Vậy nên cứ thế mà được giữ lại.

Thịnh Thanh Bình thực sự rất tốt với Tiểu Song, không hiểu vì sao, có

lẽ là vì từ cùng một bụng sinh ra, ai ai cũng bắt nạt Tiểu Song, nếu không
nhìn thấy thì thôi, phàm là nhìn thấy, nhất định sẽ nhào lên túm tóc cào cắn,
cho nên từ nhỏ Tiểu Song đã thân thiết với Thịnh Thanh Bình, ngày ngày
chạy theo sau tỷ tỷ, đến khi trưởng thành, càng hiểu được người mẹ sinh ra
mình không thể tính là mẹ, tỷ tỷ chính là một nửa mẹ.

Thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, có một ngày, Thịnh Thanh

Bình len lén kể cho Tiểu Song, cô đã gặp một chàng trai tên là Trần Thủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.