CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 530

Anh bước tới cạnh cửa, đẩy cánh cửa ra, Thạch Gia Tín ngồi xổm

ngay bên ngoài, anh ta biết Nhạc Phong đã vì anh ta mà thử, cũng biết
Nhạc Phong để hé cửa để anh ta nghe thấy động tĩnh bên trong, anh ta vẫn
chờ đợi, có lẽ Vưu Tư cũng biết anh ta đang chờ, nên mới nói ra những lời
cuối cùng ấy.

Hiển nhiên, anh ta nghe được.

Bờ môi Thạch Gia Tín mấp máy, vẻ kinh hoảng đờ đẫn dần bao phủ

đáy mắt, tựa như sợ phải nghe thấy tin dữ đột nhiên ập tới, Nhạc Phong
không đành lòng, nhưng vẫn phải nói.

"Cô ấy đi rồi."

Nói ra những lời này, ánh mắt Nhạc Phong cũng dần nhòa đi, trong

thoáng chốc, anh gần như không biết mình đang ở đâu, bên tai đầu tiên là
vọng đến một tiếng nức nở đè nén, tiếp đó là tiếng khóc rống tê tái ruột gan
không chút kiềm chế.

Nhạc Phong ngoái đầu lại, nhìn thân xác đã không còn chút sinh mệnh

nào trên giường.

Tới giờ, anh vẫn nghĩ Vưu Tư và Quý Đường Đường rất giống nhau,

đều là những cô gái yêu ghét rõ ràng dám nói dám làm, hiện giờ mới biết,
hai người khác nhau về bản chất.

Trong tính cách của Đường Đường, chung quy vẫn có vài phần ẩn

nhẫn và lý trí thực tế, vì anh, cho dù hận Tần Thủ Thành cỡ nào, cô có thể
lần thứ hai gọi ông ta là cha, quỳ xuống dập đầu, nói với ông ta: "Cha, cha
giúp con bảo vệ Nhạc Phong."

Vưu Tư thì khác, cô ôm nỗi hận quyết tuyệt, điên cuồng không màng

đến ngọc đá cùng tan mà cùng tiến vào địa ngục, cho dù đến thời khắc cuối
cùng của sinh mệnh, cô cũng nhất quyết không chịu tha thứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.