CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 529

Mắt Nhạc Phong cay cay, cả cuộc đời con người, từ khi cất tiếng khóc

chào đời, trải qua bao mối quan hệ, bạn bè, tình yêu, đến thời khắc cuối
cùng vẫn quay trở lại với tình thân máu mủ.

Dường như cũng chính tại giây phút này, nỗi oán hận của anh từ trước

tới giờ với người mẹ Kim Mai Phượng của mình cũng đột nhiên biến mất,
đời người ngắn ngủn biết bao, yêu còn không kịp, hà tất phải lãng phí thời
gian để hận thù, tổn thương, dằn vặt không tha thứ?

Nhạc Phong gật đầu: "Được. còn gì nữa không?"

Hình như không còn, cô không nói gì nữa, hơi thở tựa như tơ nhện, có

lúc mất hẳn, lồng ngực Nhạc Phong lạnh lẽo, chầm rãi ngồi thẳng, gần như
ngay lúc đó, bàn tay Vưu Tư đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay anh.

Cô mở mắt, từng chữ từng chữ, vô cùng rõ ràng, hận ý lạnh lẽo quanh

quẩn: "Nhạc Phong, đồng ý với em, sau khi em chết, dùng vải che mặt em
lại, em sống không muốn gặp anh ta, chết cũng không muốn nhìn thấy,
đừng để anh ta thắp hương cho em, đừng cho anh ta dập đầu trước phần mộ
của em, đồng ý với em, đừng để em chết cũng không được yên ổn!"

Thời khắc cuối cùng, sức lực của cô mạnh mẽ đến dọa người, bàn tay

khô quắt siết lấy cổ tay anh, dường như chỉ sau một giây là có thể xuyên
qua da thịt, Nhạc Phong đang do dự xem có nên đồng ý hay không, cuối
cùng thở dài trong lòng, vừa định đáp một tiếng thì phát hiện ra...

Cô đã đi, vẫn giữ nguyên tư thế đó, hai mắt trợn tròn, chết không

nhắm mắt.

Nhạc Phong đờ ra một lúc lâu, đến khi kịp phản ứng lại, anh nhẹ

nhàng gỡ tay Vưu Tư ra, giúp cô nằm ngay ngắn lại, nhất thời không tìm
được mảnh vải trắng nào thích hợp, anh gỡ chiếc vỏ gối còn lại ra, chậm rãi
phủ lên mặt cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.