mì xanh. Anshi vuốt cổ con ngựa cái và nói, “Hãy đem ta đến chỗ con trai
ta.”
Ông cảm thấy những bắp thịt bằng gỗ của con ngựa nổi cuộn lên trước
khi nó phóng nước đại qua khỏi thảm cỏ. Gió đêm xéo vào mặt Anshi như
những móng vuốt mềm. Ông bám chặt vào bờm ngựa — vào mớ tóc của
ông — và gập người xuống. Khi đến bên bìa rừng, con ngựa phóng lên.
Ðầu óc ông tràn ngập mùi táo, rồi cả hai đến một cánh đồng cỏ vàng bao la,
đầy người và ngựa. Một ngôi làng.
Một người đàn ông đến gần Anshi. “Cha ơi,” người ấy nói, “con đây,
Ryo!” Anshi định cãi lại — Ryo của ông chỉ mới sáu tuổi — nhưng người
đàn ông ôm chầm lấy ông, và Anshi nhận ra con trai mình. Nó đã trở nên
cao lớn và mạnh khoẻ, với đôi mắt thật giống mẹ.
“Ryo,” Anshi nói, giọng ông đặc lại, “mẹ con lo lắng lắm. Con phải về
với cha.”
“Cuộc sống con là ở đây thưa cha,” Ryo đáp. “Con đã có vợ và ba con.”
Tim Anshi ngừng đập, nhưng ông thấy niềm vui sướng trên gương mặt
con trai và không thể nhỏ lệ. Con cái lớn nhanh đến cha mẹ chúng cũng
không ngờ.
Anshi rút dao ra và bắt tay ngay vào việc, đẽo ra bốn con ngựa tí hon
cho gia đình của con mình. Ông gạt những giọt nước mắt chực rơi, rồi bảo,
“Cha mong con về thăm thường xuyên.”
---------
Dịch từ nguyên tác Anh văn, “Horse”, trong Tales of the Chinese
Zodiac, của Jenn Reese.
Horse