CHUYẾN BAY FRANKFURT - Trang 195

không ai muốn nói ra cho tôi biết.

Bà Neumann lo lắng hỏi:

- Giáo sư không sao chứ?

- Giáo sư? Ô, chắc chắn rồi.

- Tôi e chuyện vừa rồi quá bất ngờ có thể gây sốc cho Giáo sư...

Giáo sư Shoreham nói rất khẽ:

- Bà Meumarm yêu quý.! Tôi thấy dễ chịu rồi. Chính cú sốc vừa rồi là thứ tôi
đang cần. Tôi thấy như tỉnh lại...

Bác sĩ nói:

- Bà thấy không? Giọng nói của Giáo sư đã nghe rõ hơn trước. Đối với bệnh
trạng của Giáo sư thì sự thờ ơ là thứ nguy hiểm nhất. Nay sự thờ ơ đã biến
mất. Thứ thuốc công hiệu nhất đối với Giáo sư lúc này là tiếp xúc với bạn bè,
tiếp tục nghiên cứu khoa học, là động não. Nghe nhạc sẽ rất tốt. Âm nhạc làm
dịu thần kinh và đưa Giáo sư trở lại cuộc sống. Nhưng Giáo sư là trí thức,
nhà khoa học cho nên tốt nhất là nghiên cứu khoa học. Nếu bà có thể tạo
được cho Giáo sư tiếp tục làm việc thì tốt hơn cả, thưa bà Neumann.

Thấy bà thư ký vẫn còn có vẻ ngờ vực, bác sĩ cười nhìn bà như để động viên.

Đại tá Munro nói:

- Thưa bác sĩ McCulloch, đúng là chúng tôi sẽ phải giải thích cho bác sĩ về
những sự kiện diễn ra lúc ban tối. Nhưng tôi muốn biết, cái chết của Huân
tước Altamount...

- Ngài Huân tước qua đời không phải do viên đạn mà do một xúc động quá
mạnh. Phát súng cũng như ống kim tiêm chỉ là cái cớ để tạo trạng thái thần
kinh đó. Ông trẻ tuổi kia...

Horsham nói:

- Tôi đã kịp chặn tay anh ta lại. Anh ta là con trai một người bạn lâu năm nhất
của Huân tước cho nên được Huân tước tuyệt đối tin cậy suốt trong bảy năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.