CHUYỆN BÍ ẨN THƯỜNG NGÀY - Trang 120

Ông bảo:

- Nếu nó chết thì ông cũng coi như là chết mất rồi.

Ông đảo mắt buồn bã nhìn căn buồng lạnh lẽo. Tôi nghe rõ tiếng thở dài

thườn thượt ở ngoài hành lang. Rồi tiếng cô Gribble lạnh lùng vang lên:

- Hết giờ thăm bệnh nhân!

Tôi hôn lên má lởm chởm râu của ông và nói rất khẽ vào tai ông:

- Cháu không sợ. Nếu ở đó có rồng, cháu sẽ chụp ảnh nó.

Cô y tá dỏng tai nghe nhưng vì tôi nói rất khẽ nên cô ta không hiểu tôi nói

gì. Khi dẫn tôi đi ra ngoài cô nói với tôi giọng chua như dấm:

- Cậu cả, hãy nhớ rằng không có rồng riếc gì cả. Không có rồng. Nếu như

cậu cố tình để lão già tin vào chuyện đó thì từ nay tôi cấm cửa, không cho phép
cậu tới đây nữa.

Tôi đi về nhà, vừa đi vừa lắc đầu. Tội nghiệp ông tôi. Ông đoán chắc là ở

cửa hệ thống kênh thoát nước có rồng thật. Tôi không tin vào chuyện rồng.
Nhưng tôi đã hứa với ông. Nói lời phải giữ lời. Í ra thì tôi cũng phải đi đến đó
một lần. Đi tới vùng cửa cống thoát nước thải Donovan vào lúc nửa đêm. Tôi suy
nghĩ, cân nhắc về các khả năng để đưa ông ra khỏi ngôi nhà điều dưỡng kinh
khủng đó. Nhưng tôi không nghĩ ra được cách nào cả.

3

Vì thế cho nên đúng vào lúc nửa đêm tôi đã có mặt ở chỗ cửa ống thoát

nước thải. Đúng ra thì không phải là ống mà là một cái cống to tướng. Cống sâu
thăm thẳm, tối mù mù, từ trong đó bốc ra mùi hôi thối nồng nặc và những tiếng
động đủ loại. Tôi chờ đợi. Rét run lập cập nhưng không thấy động tĩnh gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.