CHUYỆN BÍ ẨN THƯỜNG NGÀY - Trang 77

kinh dị từ hàng chục năm nay cho nên tôi khinh những trò chơi trẻ con này.
Nhưng tôi lo sợ sẽ bị ướp lạnh để chờ tới sang năm. Tôi cố làm ra vẻ sợ hãi
nhưng không làm được. Punk-con ma huơ huơ tay trong không khí và vớ một quả
bóng quần vợt rồi để lên bàn. Sau đó nó tung một ít bột hồng lên quả bóng rồi
nói: "Trong, ngoài". Quả bóng bắt đầu lăn trên bàn và một đường nứt từ từ hiện
ra sau đó quả bóng bị lộn trái, phía trong lộn ra ngoài. Rất có ấn tượng, song
chẳng có gì ma quái cả. Mạch đập của tôi không hề mạnh lên một chút nào. Tôi
đã cảm thấy thế nào cũng bị làm đông lạnh và phải chờ một năm cho đến khi
thằng ma Punk này phải thi lại một lần nữa. Ông bạn Punk của tôi phải nghĩ ra
một cái trò gì đó khá hơn thì mới ăn thua. Tôi phải cố gắng giấu một cái ngáp dài.

Cái anh chàng ma Punk này thật thiếu trí tưởng tượng. Bước tiếp theo nó

làm một khúc dồi nhỏ. Sau đó hắn lại rắc bột màu hồng lên và lại đọc thần chú:
"Trong, ngoài". Khúc dồi nứt toác ra như bị nướng vậy. Sau đó mọi thứ bị lộn
ngược, phần thịt lộn ra ngoài, phần vỏ bọc chui vào trong. Lão chủ viết một cái gì
đó vào sổ tay. Những trò này có tính ảo thuật nhiều hơn là kinh dị, quái đản. Tôi
hoàn toàn chẳng thấy sợ một chút nào. Tôi lo lắm. Con ma Punk lại quờ một quả
dưa hấu trong không khí. Nó lại rắc một ít bột màu hồng và lại đọc thần chú:
"Trong, ngoài". Quả dưa hấu lộn ngược, trong ra ngoài, thịt quả và hạt dính tất cả
bên ngoài. Lão chủ lại viết cái gì đó vào cuốn sổ tay. Con ma Punk nhìn tôi rồi
chẳng nói chẳng rằng nó rắc một ít bột hồng lên người tôi và đọc thần chú:
"Trong, ngoài". Lão chủ hét toáng lên:

- Dừng lại.

Sau đó lão bị ngất lịm. Lão bị ngã lăn quay trước khi tôi bị ngã vài tích tắc.

Là ma cho nên lão không bị thương. Còn tôi hình như bị đập đầu vào thành lan
can và tôi đã bị ngất quãng nửa tiếng đồng hồ. Khi tỉnh dậy tôi nhìn quanh chỉ
thấy căn nhà trống trơ, không có một chút dấu vết gì về hai con ma, trên lớp bụi
mỏng bám trên giường hiện lên dòng chữ: "Tôi được 1 cộng".

Tôi cũng chả biết mình đã đi về như thế nào. Tôi hoảng sợ đến độ đầu gối

run lẩy bẩy. Chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm tôi co rúm người lại. Khi về đến
nhà tôi vội vàng đi ngủ vì Mary đang xem một phim kinh dị chính cống: "Die
grose Muppet Show".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.