CHUYỆN BÍ ẨN THƯỜNG NGÀY - Trang 80

Tôi lầu bầu:

- Bà Cranch là người độc địa nhất, em chưa thấy người nào lại tai quái như

thế bao giờ. Không biết bà ta làm gì với những cái hoa tai này kia chứ? Bà ấy
phải có cả triệu cái chứ ít à!

Chị Helen nói:

- Bà ta sẽ đeo những cái hoa tai đó. Chính chị đã trông thấy bà ấy đeo hoa

tai của chị mà!

Tôi nói hết sức khinh bỉ:

- Làm gì có chuyện người lớn, cho dù là bà Cranch, lại đi lấy của trẻ con kia

chứ!

Suốt cả ngày hôm đó tôi cứ bận tâm về cái hoa tai của mình. Tôi càng nghĩ

càng tức. Cuối giờ học tôi quyết định mua một cái hoa tai khác và cứ đeo đến
trường để tỏ thái độ phản đối. Thầy, cô giáo không có quyền lấy của học sinh như
vậy! Tôi đi rất nhanh về nhà và nói với bố:

- Bố ơi, bố cho con đi cùng ra phố nhé? Con muốn mua một chiếc hoa tai

mới.

Bố cười:

- Được thôi, bố cũng đang định đi đây.

Bố tôi hoàn toàn không nghĩ tới chuyện có được đeo hoa tai tới trường hay

không. Ngày xưa ông cũng đã từng đeo hoa tai mà. Bố tôi không giống các ông
bố khác. Ông luôn luôn làm một chuyện gì đó kỳ cục khác người. Quả thật cũng
có khi tôi cảm thấy ngượng vì những việc bố tôi làm. Chúng tôi đi ra xe. Bố ước
ao có một chiếc ô tô thể thao nhưng không thể mua nổi. Thế là bố cưa phéng mui
xe Holden-Limousine và chúng tôi chỉ có thể dùng xe vào những ngày nắng ráo.
Trên đường ra thành phố, tôi luôn mồm dè bỉu, chê bai cái xe. Bố nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.