CHUYỆN BÍ ẨN THƯỜNG NGÀY - Trang 92

cỏ thì có không biết bao nhiêu là phân bò bay rào rào tới và bám đầy xe làm cho
xe chúng tôi có một lớp vỏ bọc màu nâu ở bên ngoài. Kính chắn gió phía trước
chỉ còn hở một ít, chiếc cần gạt nước oằn xuống vì phải làm việc quá tải. Vì tôi là
người tạo ra sức hút những thứ rác rưởi này nên tôi cố tình ngồi phía sau xe để
hạn chế rác phía mũi xe. Cuối cùng chúng tôi đi tới một khu vực có hàng rào bao
bọc, ngay cổng có cái bảng bẩn thỉu với hàng chữ "Bãi rác khu vực South
Barwon". Thật là may cho chúng tôi. Chiếc xe đã bị rác phủ kín mít. Nó phải to
gấp mười lần chiếc xe thông thường. Trông cái xe lúc này không khác gì một núi
rác di động. Xe dừng. Bác lái xe làu bàu:

- Tôi chẳng thấy cái gì cả, thật tối như hũ nút! Chúng ta đến chết mất thôi.

Trông bác ấy hoảng hốt thật tội nghiệp. Tôi bèn nói:

- Bác yên tâm. Cháu là người hút đống rác rưởi này. Khi cháu ra khỏi xe

chúng sẽ nhào theo cháu, bác sẽ không việc gì đâu!

- này! cháu!

- Thế còn chiếc xe của tôi thì sao, rác đầy như núi thế này

- Bác yên tâm đi. Mọi thứ rác rưởi sẽ bong ra và nhào hết vào Ông ta nhìn

đồng hồ đếm cây số, chìa tay ra phía tôi và nói:

- 25,6 đôla, nhẽ ra thì 200 mới phải.

Tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh. Tôi vỗ bồm bộp rồi lộn ngược các túi. Tôi thở

dài:

- Chết rồi, cháu không mang ví tiền theo!

Tôi nhắm nghiền mắt trong cơn tuyệt vọng khi mở mắt ra tôi không nhận ra

bác lái xe tắc xi. Mặt ông đỏ bừng, phồng mồm trợn mắt như sắp nổ tung. Ông
gào lên:

- Sao, sau một chuyến đi khốn khổ như đi trong địa ngục, giờ mày bảo mày

không có tiền?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.