CHUYỆN BÍ ẨN THƯỜNG NGÀY - Trang 94

Những vật dụng bằng kim loại đã hoen rỉ chất cao tít mái nhà kho. Từ trong đó
văng vẳng tiếng kêu:

- Cứu tôi với, cứu tôi với.

Rõ ràng tôi đã nghe thấy tiếng người này ở đâu rồi. Tôi sực nhớ tới lão

lái chiếc xe bồn mặc áo lót màu xanh. Đầu óc tôi quay cuồng. Người lái xe tắc xi
bị ngập trong rác rưởi và cả gã lái xe bồn cũng vậy. Riêng tôi không bị rác đuổi
theo nữa. Tại sao lại như vậy? Bỗng nhiên tôi chợt hiểu. Cái hoa tai! Đúng rồi, cả
hai chiếc hoa tai đều mua tại một cửa hàng. Chúng vốn là một đôi hoa tai mà.
Chính hai chiếc hoa tai này hút rác chứ không phải thứ nước bẩn ở hồ Newman.
Tôi chạy lại chỗ chiếc xe tắc xi và hét rất to:

- Hoa tai, tháo chiếc hoa tai ra.

Tôi nghe thấy tiếng ú ớ ở bên trong và sau đó bỗng nhiên ụ rác như ụp

xuống không khác gì một cái tháp được xếp bằng vỏ hộp ở siêu thị đổ ập xuống.
Người lái xe mặt mày tái xanh tái xám và run như cầy sấy chui ra khỏi đống rác
cao như núi. Giờ tôi phải giúp lão lái chiếc xe bồn. Tôi lại gần nhà kho và nói rất
to:

- Ông hãy quẳng chiếc hoa tai đi, chính nó hút rác đấy!

Tôi nghe thấy tiếng ú ớ làu bàu khi người lái xe bồn tháo hoa tai và

quẳng đi. Bỗng cả đống rác đổ ụp xuống và người lái xe bồn hiện ra không khác
gì ông Bụt hiện lên trong chuyện cổ tích.

Ông ta nói:

- Thật là một vật nguy hiểm, từ nay ta sẽ không dây vào những thứ như

vậy nữa. Người lái tắc xi cũng nói:

- Tôi cũng cạch đến già.

Họ định nhặt hai chiếc hoa tai để quẳng đi rõ xa nhưng tôi kêu tướng lên:

- Chết, các bác đừng có vứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.