CHUYỆN BÍ ẨN THƯỜNG NGÀY - Trang 93

Ông ta nhoài người và túm chiếc áo của tôi, mép sòi bọt:

- Nói đi, mày có gì để trả tao không?

Tôi tháo chiếc đồng hồ đeo tay và nói:

- Đây bác cầm lấy, cái đồng hồ này có giá lắm. Ông ta nhìn chiếc đồng hồ

của tôi với con mắt khinh bỉ. Trong khi đeo chiếc đồng hồ vào cổ tay, ông ta chỉ
chiếc hoa tai và nói:

- Cả cái kia nữa, đưa nốt đây cho tao!

Tôi ở trong tình thế không thể mặc cả, đành tháo chiếc hoa tai mới tinh đưa

cho ông. Người lái xe nhìn vào gương và xỏ chiếc hoa tai vào lỗ tai mình. Sau đó
ông ta nhìn tôi cười như muốn trêu tức tôi. Tôi không còn cái gì để có thể đưa
cho ông ta nữa. Tôi cần nhanh chóng chui ra khỏi chiếc xe này. Tôi nằm áp mình
xuống đất và bò ra ngoài không khác gì những người lính lăn lê bò toài lúc tránh
đạn. Sau đó tôi lấy hai tay ôm đầu và chờ rác đổ ập xuống.

8

Không có gì xảy ra cả, hoàn toàn không. Ít ra thì trong những giây phút đó

tịnh không có chuyện gì xảy ra. Tôi nhìn quần áo của mình thì thấy vẫn sạch sẽ
tinh tươm. Bỗng nhiên tôi nghe tiếng thét thất thanh của bác lái xe. Rác đương
bay rào rào vào trong xe:

- Cứu tôi với, cứu tôi với!

Ông ta bị ngập trong đống rác. Những thứ rác rưởi đang tuôn ào ào vào

trong xe không khác gì lũ chuột đói nhao vào thùng đựng thức ăn. Tôi đưa mắt
tìm một cái gì đó khả dĩ có thể cứu người lái xe. Nhưng lạ thay cái bãi rộng lớn
này lại sạch như li như lau, không có một cái gì nằm ở ngoài sân có thể dùng
được. Tôi tìm cách mở cửa nhà kho ngay gần góc sân, nhưng không mở được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.