CHUYỆN BUỒN KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC CỦA ÊRÊNHDIRA NGÂY THƠ VÀ NGƯỜI BÀ BẤT LƯƠNG - Trang 17

bão thật khiếp người đi được. Mưa to trong lúc nước thủy triều lên làm cho
cả làng này lụt. Khi trời sáng thì nhà đầy cá và ốc biển. Amadix, ông nội
mày đã yên giấc ngàn thu, lúc ấy nhìn thấy sao chổi sáng rực vút ngang bầu
trời.
Nghe thấy vậy Uylix vội nấp ngay xuống sau giường. Êrênhđira cười thú
vị:
- Khoan nào, đồ khỉ!- Cô bé nói- Bà tôi thường vẫn thế. Khi ngủ bà nói
nhảm nhí như người điên ấy. Thế mà dù có động đất vẫn không lay tỉnh nổi
bà.
Uylix lại nhô người lên. Êrênhđira nhìn anh với nụ cười hóm hỉnh có pha
chút cảm tình. Cô bé lột tấm vải trải giường đã nhàu.
- Hãy vào đây giúp tôi thay vải trải giường đi anh!
Uylix đi ra khỏi nơi ẩn, tới cầm lấy một đầu tấm vải, vì nó quá rộng nên
phải gấp lại vài lần mới xong. Cứ mỗi lần gấp tấm vải lại là một lần Uylix
xích lại gần Êrênhđira hơn.
- Anh muốn được nhìn em như điên. Cả thế gian đồn rằng em đẹp lắm. Lời
đồn ấy quả không ngoa.
- Thế mà tôi sắp đi chầu trời rồi đấy anh ạ !
- Mẹ anh bảo rằng những ai chết ở hoang mạc sẽ không lên trời mà đi ra
biển đấy.
Êrênhđira đặt tấm vải trải giường đã bẩn sang một bên rồi rồi trải lên
giường một tấm vải khác sạch bong và còn nguyên nếp là.
- Tôi không được biết biển như thế nào.
- Biển mênh mông giống như hoang mạc ấy, chỉ khác cái là toàn nước thôi.
- Thế thì người ta không thể đi lại trên biển được.
- Cha anh biết một người có thể đi lại trên biển được, nhưng đã lâu lắm rồi.
Mặc dù câu chuyện đang lý thú nhưng Êrênhđira lại thèm đuợc ngủ hơn.
Cô bé bảo anh:
- Nếu ngày mai anh tới sớm sẽ ưu tiên cho anh vào trước đấy!
- Sáng mai cha con anh đã phải rời khỏi đây rồi!
- Chẳng lẽ anh không bao giờ trở lại đây nữa sao ?
- Ai mà biết trước được! Vì bị lạc đường ở biên giới mà cha con anh phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.