Phúc Trung ăn bánh, nhấm trà gật gù khen: tuyệt diệu! Rồi… trong hương vị trà
quý, bánh thơm ngọt, mùi hoa từ xâu chuỗi ma quái tỏa ra khiến Phúc Trung
cầm lấy hoa ngắm nhìn mãi không chán. Bất giác Trung cảm thấy bồi hồi ngây
ngất và lửa dục bốc lên, ông khao khát được thấy người đã dâng bánh tặng
hoa… Nàng Hoa vừa giả bộ kín đáo vừa làm duyên giấu giếm, chối từ quanh
quẩn để kích thích cho ham muốn của Trung đến cao độ rồi mới khai chủ nhân
của những món quà quý ấy chính là Tống Thị. Trong phút đắm mê, Phúc Trung
không còn nhớ những chuyện cũ, không còn biết đất trời gì nữa, ông bảo nàng
Hoa khẩn cấp đưa Tống Thị vào dinh…
Ngay tối hôm ấy, Tống Thị trang điểm thật lộng lẫy theo nàng Hoa lẻn vào
dinh. Đứng trước nhan sắc kiều diễm phục sức trang nhã, phong cách yểu điệu
thục nữ của Tống Thị, Phúc Trung có ảo giác như vừa trông thấy một giáng tiên
vừa đội trăng sao vừa rẽ khói vén mây đến với mình… Tống Thị vờ lễ độ khép
nép thi lễ rồi thỏ thẻ thưa:
- Trước đây, tiện thiếp vì khiếp sợ uy danh của bậc cao minh quân tử nên
phải ẩn tránh, nay cũng vì nể sợ uy danh mà phải đêm hôm đến đợi lệnh dưới
trướng!
Phúc Trung nghe những lời thưa gởi như mật rót vào tai ấy, tâm thần trở nên mê
mẩn, ông chắp tay vái lia lịa để tạ lỗi. Và… đêm hôm ấy, với kỹ thuật ái ân “tía
rụng hồng rơi” Tống Thị đã chinh phục được lòng nịch ái, đắm say của một võ
quan hung bạo đã từng xem bà như một loại ma quái cần xé xác phanh thây.
Tống Thị trước là vợ của Nguyễn Phúc Kỳ, sinh được ba con trai, sau Kỳ mất.
Tống Thị ve vãn và truy hoan với em chồng là Phúc Lan và giờ đây, sau khi lan
chết, Tống Thị lại sử dụng thuật ái ân để thao túng em Lan là Nguyễn Phúc
Trung.
Thế là những gì phải xảy ra đã xảy ra… Nghe theo lời Tống Thị, Phúc Trung bỏ
tiền của kết nạp dũng sĩ chuẩn bị một cuộc “đảo chánh” vào trung tuần tháng tư
năm Giáp Ngọ (1654) lật đổ Hiền Vương. Những người tham gia cuộc đảo
chánh đều có tên trong một danh sách do Tống Thị cất giữ.