Tiếng nói của chính khí không chịu im, Nguyễn Cửu Kiều vẫn chắp tay, điềm
tĩnh tâu:
- Thần vẫn biết chúa Thượng có quyền, nhưng không được buông lung
theo sở thích, mê đắm trong tửu sắc đến độ lãng quên trọng trách trị quốc, an
dân. Cổ kim những người đắm mê sắc dục chưa ai tránh được cái họa nghiêng
đổ giềng mối. Hiện nay, quân Trịnh tuy bị thảm bại nhưng vẫn chưa bỏ âm mưu
thôn tính đất Thuận Quảng, Gương Oai Mục đế và Tương Dực đế đâu đã phai
nhòa mai một… Chúa Thượng há sớm quên sao!
Hiền Vương hơi chau mày suy nghĩ, Cửu Kiều vội lui ra. Đêm hôm ấy, không
biết vô tình hay hữu ý, có người nào đặt lên án thư của Vương một cuốn “quốc
ngữ”. Trong lúc bâng khuâng tư lự, thoáng thấy cuốn sách, Hiền Vương giở ra
đọc…
Hiền Vương rất chăm chú đọc truyện vua nước Ngô yêu nàng Tây Thi: “Vua
nước Việt là Câu Tiễn đánh nhau với nước Ngô, bị thua. Được Phạm Lãi bày
mưu, Câu Tiễn dùng kế mỹ nhân dâng người đẹp Tây Thi cho vua Ngô là Phù
Sai. Phù Sai mê nàng Tây Thi quên cả quốc sự, thừa cơ Câu Tiễn đem quân
đánh, quân nước Ngô đại bại. Sau khi thắng được Ngô, Phạm Lãi rước Tây Thi
về dong chơi vùng Ngũ Hồ rồi mới mất”. Đọc xong, Hiền Vương giật mình,
bàng hoàng: Ôi! Phải chăng nàng Thừa là Tây Thi của chúa Trịnh đưa từ Nghệ
An vào để mê hoặc ta?
Lầu khuya tựa cửa, nhìn về phương Nam, núi Bằng Sơn thấp thoáng, Hiền
Vương trầm ngâm tư lự… Đột nhiên ông thở dài, nói một mình, giọng cương
quyết:
- Chính người đã can gián ta mới có đủ bản lĩnh để thi hành ý định của
ta…
Sáng hôm sau, nàng Thừa, người đẹp sủng ái của Chúa, vâng theo mỹ ý của
Hiền Vương mang đến tư thất Nguyễn Cửu Kiều một bộ triều phục mới tinh…
Nàng Thừa không làm sao biết được những gì đang diễn biến trong thâm tâm vị
chúa tuổi trẻ tài cao đã từng nâng niu âu yếm ấy, được lệnh là nàng ngoan