Nguyễn Đắc Xuân
Chuyện các bà trong cung Nguyễn
- 8 -
CON VUA MÀ LẤY HAI CHỒNG LÀM VUA
Sau 26 năm lưu lạc, ngày 15 tháng 6 năm 1801, được sự trợ chiến của đại bác
và tàu đồng của phương Tây, Nguyễn Ánh đã trở lại đô thành Phú Xuân. Vua
Cảnh Thịnh lúc này đã bỏ ngai vàng, ấn tín, sắc phong (của Nhà Thanh) chạy ra
miền Bắc bằng đường núi với hai ngàn lính và 60 thớt voi. Người vợ trẻ của
ông là công chúa Ngọc Bình cùng một số cung nữ không kịp theo vua đều sa
vào vòng tay của quan quân Nguyễn Ánh. Cơn ác mộng đầu tiên phủ ngay lên
bà Ngọc Bình.
Ngồi ẩn mình trong cung, bà Ngọc Bình nghe có tiếng chân người đi về phía
mình. Nhìn kỹ bà thấy một người đàn ông tráng kiện uy nghi sừng sững trước
mặt và cúi chào một cách lịch sự. Bà thảng thốt kêu:
- Này tướng quân Gia Định, ngươi muốn gì ở ta?
Người được gọi là “tướng quân Gia Định” (tức Nguyễn Ánh, tiến quân từ Gia
Định ra) cười và đáp:
- Không can chi đâu, bà đừng sợ. Tướng Gia Định cũng là người và có lẽ
sẽ nhân từ hơn tướng Tây Sơn…
Bà Bình lặng thinh. Vị tướng Gia Định nói tiếp một cách bóng bẩy:
- Dù triều đại có đổi thay như thế nào đi nữa thì cung điện này cũng vẫn là
của bà.
Bà Bình đã lấy lại bình tĩnh, đáp một cách cương quyết:
- Nhưng thưa tướng quân, đối với chúng tôi, cung điện này chỉ còn là một
nhà tù.
Nói xong bà ôm mặt mà khóc. Nét mặt bà càng khổ đau càng quyến rũ làm cho
vị tướng “Gia Định” mềm lòng say đắm. Chung quanh bà tỏa ra một mùi hương
khêu gợi khiến vị “tướng Gia Định” dù đã từng trải da thịt mỹ nhân cũng cảm
thấy lạ đến ngây ngất… Vị tướng gượng giọng cố giữ bình tĩnh để an ủi người
đẹp rồi nén lòng lui ra…