Các bà khuyên mãi, bà An Thường vẫn quyết không đi đâu hết.
Lát sau, các tôn nữ lại đến khóc và nói:
- Các công chúa còn ở đây chúng tôi nỡ nào bỏ đi. Nếu như ở lại đây thì không
những chết đã vô ích mà cha mẹ chúng ta cũng không biết chúng ta ở nơi mô,
còn mất thế nào? Huống chi chết thì chưa chết mà rùi ra bị giặc làm ô uế tâm
thân thì biết làm sao? Đến lúc đó, có hối cũng muộn rồi !
Các bà công chúa mới nghe qua đã vỡ lẽ, lấy làm kinh hãi…. Họ không thể
tưởng tượng được hậu quả khi chính thân họ bị bọn lính Pháp làm ô uế. Trong
tâm trí các bà đã nghĩ thà chết chứ không thể để mặc cho số phận đưa đẩy ….
Và bà An Thường bỏ ý định ở lại điện Hiếu Tư. Bà lấy bảy cuốn kinh nhỏ chia
cho mỗi công chúa một bản mang theo trong người để được độ mạng…
(1) Đắc ky sở: đã đạt được ý nguyện rồi
Nhận kinh xong, các Bà cùng nhau lạy chào và ra đi. Chân bước mà nước mắt
đầm đìa. Khổ nỗi là : vì sợ quá mà ra đi chứ chẳng biết về đâu!
Lúc ấy, vào khoảng giờ Thân ( hơn bốn giờ chiều), không ai bảo ai mà các bà
đếu nhắm hướng An Hoà…
Chạy đến An Hoà thì trời đã chập choạng tối, đường đi quanh co khúc khuỷu
không biết nên đi lối nào. Người đã mệt mỏi, chân tay rã rời, nói ra chẳng được
chi, các bà chỉ còn biết ôn nhau mà khóc … Qua cơn xúc cảm, các Bà bàn nhau
: cứ đi theo đường cái quan đến nơi hành tại là được.
Bà An Thường lấy chồng quê ở Quảng Trị nên biết rõ đường ra ngoài ấy cũng
khá xa không dễ gì đi tới. Bà nói với các em: