CHUYỆN CHÀNG NÀNG - Trang 183

Daisy, người mà ta có thể nhìn thấy trong căn bếp cuối phòng, hình như

đang chỉ đạo Mia.

Paul quan sát cảnh tượng rồi vừa đưa tay lên che mặt vừa rảo bước. Ngay

khi đi quá nhà hàng, anh còn bước nhanh hơn nữa, tới tận quảng trường
Tertre.

- Tại sao lại phải nói dối, cô ấy là nhân viên phục vụ bàn hay bà chủ của

một nhà hàng thì cũng đâu có gì quan trọng? Người ta vẫn thường giễu cợt
thói sĩ diện của cánh đàn ông…vậy thì đó! Cô ấy nghĩ gì thế không biết?
Nghĩ là mình không muốn kết bạn với một nhân viên phục vụ bàn chăng?
Cô ấy coi mình là loại người nào chứ? Đồng ý, mình đã cư xử không thân
thiện cho lắm với cô nhân viên phục vụ bàn ở tiệm Ladurée, nhưng cô ấy đã
bắt đầu nói dối trước đó rất lâu rồi.

Tôi mặc xác mấy câu “tài nấu nướng của tôi tuyệt đỉnh” của cô! Mà thực

ra, chuyện này cũng đâu đến nỗi nghiêm trọng lắm. Nhiều lúc, mình cũng
thường tự nhận mình là ai đó khác mà. Nghĩ xem nào, hoặc là mình làm cho
cô ấy bối rối… làm vậy thì vui đấy nhưng ác quá, hoặc mình không nói gì
rồi cho cô ấy một cơ hội để thú thật. Làm vậy sẽ lịch sự hơn.

Anh ngồi xuống một băng ghế, lấy điện thoại ra rồi nhắn tin cho Mia.

Mọi chuyện ổn cả chứ?

Mia cảm thấy điện thoại rung lên trong túi tạp dề. Đêm qua, David đã

gửi cho cô ba tin nhắn, nài nỉ cô gọi lại cho anh ta. Cho đến lúc đó, cô vẫn
trụ vững, lúc này cô sẽ không gục ngã đâu. Cô vừa bày khăn ăn vừa liếc vào
ngăn túi trước của tạp dề.

- Cậu nhìn xem rốn cậu còn ở đó không hả? Daisy hỏi.

- Đâu có!

- David vẫn năn nỉ sao?

- Tớ nghĩ vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.