CHUYỆN CHÀNG NÀNG - Trang 187

- Tôi không ở lại đây lâu được, cô nói. Anh có muốn nói với tôi điều gì

đó đặc biệt không? Anh cũng không có vẻ đang nằm trên thớt đâu.

- Tôi tới khu Saint-Germain vì có hẹn với biên tập viên. Chuyến đi Hàn

Quốc của tôi đã bị đẩy lên sớm hơn.

- Đúng là tin tuyệt hay, anh sẽ gặp lại bạn gái sớm hơn.

- Tin xấu chính là nguyên nhân dẫn tới việc chuyến đi này bị đẩy lên sớm

hơn. Tôi bị mời tham gia một chương trình truyền hình.

- Tuyệt quá!

- Điều tuyệt vời, đó là từ khi ông ta cho tôi biết tin này, tôi đã mắc phải

hội chứng tim đập nhanh. Tôi biết nói gì hay kể gì trên một chương trình
tuyền hình cơ chứ, thật kih khủng!

- Khi đối diện với máy quay, lời lẽ không quan trọng mà là nhạc tính

trong đó. Vào khoảnh khắc anh mỉm cười thì những lời anh nói sẽ không
còn quan trọng nữa; và nếu anh tỏ ra sợ hãi khi đứng trước đám đông, khán
giả xem truyền hình sẽ thấy chuyện đó thật thú vị.

- Cô biết gì về cảm giác khi đứng trước máy quay chứ? Cô đã bao giờ

đứng trên trường quay truyền hình đâu. Bởi vậy mới nói!

- Quả là chưa, Mia vừa đáp vừa hung hắng ho, mà nếu gặp phải tình

huống đó tôi cũng sẽ phát hãi giống như anh thôi. Toi đang nói với tư cách
khán giả ấy mà.

- Đây, Paul nói rồi lấy từ trong túi ra chiếc phong bì thắt ruy băng, tặng

cô thứ này.

- Gì vậy?

- Mở ra đi, cô sẽ thấy. Cẩn thận nhé vì nó mỏng manh lắm đấy.

Mia rút tờ giấy bên trong phong bì ra rồi đọc.

- “Ký rưỡi cà rốt, nửa ký bột, một gói đường, một tá trứng, nửa lít

sữa…”, Mia đọc to. Thật dễ thương hết sức khi tặng tôi thứ này, anh muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.