CHUYỆN CON CHÓ TÊN LÀ TRUNG THÀNH - Trang 38

Tiếng súng nổ nghe như tiếng tralkan, sấm, tôi cảm thấy một cú dữ dội

trong lồng ngực, nhưng nó không cản được cú nhảy của tôi và tôi xô vào gã
wingka bằng hai chân trước, gã ngã xuống sông, đánh rơi vũ khí rồi co
cẳng chạy lên bờ. Khi ấy, cơn đau ập đến, đánh gục tôi, và máu chảy ra từ
ngực tôi hoà lẫn với làn nước xâm xấp mặt sỏi.

Gã wingka kia cũng bỏ chạy. Tôi thấy gã tập tễnh đi xa dần, tì người

lên thứ vũ khí chết chóc lún sâu dưới sình lầy nơi bờ sông.

Một giọng nói cất lên từ nơi mà đôi tai tôi không thể định vị được ra

lệnh cho tôi hãy quên đám wingka đi, hãy đứng dậy, mang cái hộp có dấu
gạch ngang cắt với gạch dọc kia đến chỗ nấp của Aukamañ.

Có thể đó là giọng của lemu, cánh rừng già vẫn luôn chở che. Có thể

đó là giọng của ngünemapu gợi nhắc cho tôi nhớ rằng tên tôi là Afmau -
nghĩa là trung thành và chung thuỷ - và rằng tôi cần xứng đáng với cái tên
mà những Con người của Đất đã đặt cho mình.

Khi tôi băng qua sông, nước lạnh làm vết thương bớt nhức buốt và,

khi tôi sang tới bờ bên kia, thứ giữ tôi còn sống vẫn cứ nhỏ từng giọt xuống
đất.

Tôi luồn lách chạy giữa các thân cây, chúng như mở ra cho tôi một lối

mòn. Ngünemapu đang ra lệnh cho añpe, đám dương xỉ, lau sạch vết
thương trên ngực tôi khi tôi đi qua, cho wemul, con hoẵng con, nhìn tôi
khích lệ, và cho rere, con gõ kiến đen, truyền đi lời nhắn hãy biết hy vọng
tới tận chỗ nấp của Aukamañ.

Tôi chạy, tôi không cảm thấy mặt đất dưới chân mình nữa. Tôi không

biết không khí có còn đi vào trong mũi tôi nữa không, tôi không biết mắt
mình có thấy gì ngoài màu xanh rì của rừng già nữa không, cho tới khi tôi
rũ xuống, không còn sức lực, và tôi nghe thấy giọng Aukamañ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.