CHUYỆN CON CHÓ TÊN LÀ TRUNG THÀNH - Trang 39

- Afmau, cậu ôm lấy tôi mà nói, và tôi thả xuống chiếc hộp có in hình

hai dấu gạch ngang gạch dọc.

Mùi hương dễ chịu của len phủ lấy tôi và đôi mắt khép hờ của tôi nhận

ra những sắc màu của lòng can đảm và sự cao quý trên tấm khăn đang phủ
lên mình tôi. Tôi không còn thấy đau nữa vì Aukamañ đã mở cái hộp, lấy ra
từ đó một chút bột trắng, rắc lên vết thương của mình, rồi cậu lấy một
miếng vải trắng quấn quanh chân mình, cũng y như cậu đã làm để chăm sóc
vết thương cho tôi.

Không khí chậm chạp dừng lại, không còn cần phải chui vào hai lá

phổi của tôi nữa. Aukamañ vuốt ve tôi, bằng ngôn ngữ ngọt ngào của
những Con người của Đất, cậu bảo rằng tôi là peñi của cậu, người anh em
tên là Afmau - Trung Thành - của cậu, và cậu kể với tôi về những ngày
tháng xa xưa, hồi chúng tôi còn là một pichiche và một pichitrewa cùng
nhau lớn lên dưới sự chở che của dòng sông và cánh rừng.

Cảm giác yên bình mênh mông choán lấy tôi và tự sâu thẳm trong tôi

cất lên giọng nói của ngünemapu, là giọng của ông già Wenchulaf, giọng ấy
bảo giờ chính là lúc lên đường thực hiện chuyến du hành vĩ đại, nhưng
trước khi cất bước đi đầu tiên, tôi lắng nghe lần cuối cùng giọng nói peñi
của tôi, người anh em Mapuche của tôi.

Aukamañ ôm tôi vào lòng và bảo: Marichiweu peñi, chúng ta sẽ chiến

thắng mười lần, người anh em, đó là cách những Con người của Đất ra đi
mà không bao giờ nói lời vĩnh biệt.

Tôi là Afmau, ký ức của một con chó, và người ta kể lại câu chuyện

của tôi trong những ruka của vùng Wallmapu khi màn sương mù phương
Nam đang ohur dần lên xứ sở của người Mapuche, những Con người của
Đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.