CHUYỆN CON ỐC SÊN MUỐN BIẾT TẠI SAO NÓ CHẬM CHẠP - Trang 15

động và cách hành xử, và bọn họ gọi đó là “tập quán”, một cụ sên già
lên tiếng.

- Cái tập quán ăn cùng nhau kia trông cũng không đến nỗi tệ nhỉ,

một con ốc sên nói, và tất cả những con khác cùng rung rinh đôi
tua nhỏ tỏ vẻ đồng tình, cái tập quán ăn tập thể ấy xem ra rất lạ
thường với chúng.

Kể từ lúc đó, chúng từ bỏ thói quen ăn uống riêng lẻ bất kể giờ

giấc, miễn là thấy đói, và quyết định cùng nhau ăn vào lúc mặt
trời lặn, dưới những tán ô rô rợp bóng. Để tập quán diễn ra thoải mái
hơn, chúng trò chuyện với nhau trong tiếng thì thầm người hỏi qua
kẻ đáp lại.

- Bữa nay có món gì vậy? một con hỏi.

- Bồ công anh, món lá bồ công anh tuyệt hảo, một con khác đáp.

- Tôi muốn ăn món gì đó thật ngon.

- Vậy tôi khuyên cậu nên ăn món bồ công anh, một con khác trả

lời.

Nhờ có “tập quán” ấy, tối tối dưới những tán lá ô rô, lũ ốc sên

tụ tập ăn những chiếc lá bồ công anh nhỏ và thì thầm về sự lao
động không biết mệt mỏi của bầy kiến, về tính kẻ cả của lũ châu
chấu thường bật nhảy xa khắp đồng cỏ mà chẳng thèm dừng lại
chào hỏi bất kỳ ai, và cả về những hiểm nguy luôn rình rập chúng.
Chúng đặc biệt sợ lũ sâu, những kẻ có thể làm suy yếu lực bám mà
chúng vốn dùng để đeo bám trên lá cây ô rô, và sợ loài bọ hung có bộ
hàm khỏe có thể cắn vỡ được cả vỏ ốc. Thế nhưng chúng vẫn sợ
loài người nhất. Khi có một con ốc sên thì thầm “coi chừng!” và
một con khác, rồi lại một con khác nữa, tất cả đều lặp đi lặp lại lời
báo động thì thầm ấy thì cả nhà ốc đều biết sở dĩ có nhiều ốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.