Không thể đo đếm được thời gian trôi qua trong giá băng, tuyết
rơi và cái lạnh đối với loài ốc sên chậm chạp đang trong kỳ ngủ
đông. Cơ thể chúng chỉ tiêu tốn năng lượng để thở chậm, thật chậm,
để tim đập chậm, thật chậm và để lớn lên cũng chậm, thật chậm.
Hết quãng thời gian không đo đếm được ấy, thời kỳ ngủ đông
cũng qua, chúng nhoài mình ra khỏi vỏ, và cảnh đầu tiên chúng nhìn
thấy là Dũng Khí đang giương hai tua mắt nhỏ ngắm nghía đồng
cỏ. Cây cỏ vươn cao thân thiện, những bông hoa đầu tiên trong rừng
xòe cánh, thức ăn ngập tràn khắp nơi. Nhưng Dũng Khí vẫn không
rời mắt khỏi nơi có vệt nhớt dài.
- Các anh em nhìn kìa! Dũng Khí thì thầm. Dọc theo đường nhớt
đến chỗ những thân cây đầu tiên nơi nó đang đứng lẫn mọc lên
nhiều khóm lá bồ công anh mơn mởn.
- Cậu đã giữ đúng lời hứa. Cậu đã đưa chúng tớ đến Xứ sở Bồ
Công Anh, một con ốc sên hào hứng reo lên.
- Không, Dũng Khí bắt đầu thì thầm, không phải vậy, tôi không
đưa các bạn đến đây, mà là trong chuyến chu du tôi bắt đầu khi
muốn có một cái tên ấy, tôi đã học được rất nhiều điều. Tôi hiểu
ra tầm quan trọng của sự chậm chạp, và giờ đây tôi đã hiểu rằng Xứ
sở Bồ Công Anh sẽ ở ngay trong ta, nhờ ước vọng mạnh mẽ về nơi
ấy, thì thầm xong điều đó, chậm, thật chậm, Dũng Khí bò đến
chỗ các anh em của mình và chúng cùng nhau dùng bữa.
Göteborg, mùa đông 2012
Gijón, mùa hè 2013