CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 103

chặt kêu răng rắc trong bóng tối.

Mẹ anh đã đứng dậy, lật tấm ván gỗ nơi đầu giường, châm đuốc cành

thông rồi đi tới sau cửa lấy ra một cái cuốc chim, đưa cho Mi Gian Xích và
nói: “Con đào đi!”.

Mi Gian Xích thấy tim mình nhảy loạn xạ, nhưng anh vẫn rất trầm

tĩnh, từng cuốc từng cuốc đào nhè nhẹ lên. Moi lên chỉ toàn là đất vàng,
phải sâu đến khoảng năm thước thì màu đất mới khác đi chút ít, giống như
chất gỗ mục.

“Con xem đi! Cẩn thận đó!”, mẹ anh nói.

Mi Gian Xích phục người bên cái hố vừa đào, thò tay xuống, cẩn thận

rút lớp gỗ mục lên, đến khi đầu ngón tay thấy lạnh ngắt như chạm phải
băng tuyết thì thanh kiếm xanh trong suốt kia cũng đã hiện ra. Anh đã nhìn
rõ chuôi kiếm, liền cầm lấy đưa lên.

Trăng sao ngoài cửa sổ lẫn ánh đuốc trong nhà đều đột nhiên bị lu mờ,

chỉ có mỗi ánh sáng xanh kia đang chèn lấp cả vũ trụ. Thanh kiếm đó cũng
như không hề tồn tại mà tan biến đi trong luồng sáng. Mi Gian Xích ngưng
thần nhìn kỹ, mới thấy nó dài khoảng hơn năm thước, nhưng cũng không
có vẻ gì là sắc bén, lưỡi kiếm lại hơi tròn tù, trông y hệt chiếc lá hẹ.

“Từ nay con phải sửa đổi cái tính cách do dự thiếu quyết đoán của

mình, dùng thanh kiếm này đi báo thù!”, mẹ anh nói.

“Con đã sửa đổi cái tính cách do dự thiếu quyết đoán của con rồi, phải

dùng thanh kiếm này đi báo thù!”.

“Mẹ chỉ mong như thế. Con mặc áo xanh vào, đeo kiếm này trên lưng,

áo và kiếm chung một màu, không ai nhìn ra được. Y phục may xong mẹ
để ở đây này, ngày mai con lên đường được rồi. Đừng nhớ tới mẹ làm
chi!”, bà chỉ vào cái rương quần áo cũ ở sau giường và nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.